“Hi hi, ngươi đoán đúng phân nửa, ta không chỉ có muốn đánh
ngươi, ta còn muốn chuyên tâm đánh riêng cái bản mặt của ngươi. Cái bản mặt đào
hoa đó, liền tự cho mình là loại phong lưu tưởng rằng ai cũng mê đổ, ta hôm này
liền đem cái bản mặt xinh đẹp này của ngươi đánh thành đầu heo, xem ngươi còn
dám hay không tự mình phong lưu.”
Vương Tâm Doanh nói xong, cũng mặc kệ vẻ mặt đầy giận dữ của
Đông Mộ Ngạn.
Vung quyền, không chút lưu tình nào dừng ngay trên mặt hắn.
Xí, đánh thân thể hắn có ích lợi gì.
Loại nam nhân tự cho mình là đúng này.
Nên đánh giẹt cái bản mặt kiêu căng của hắn thì hơn.
Tránh cho hắn đi khắp nơi gây họa.
Vương Tâm Doanh phi thường thích ý đánh một lát, như ước
nguyện đem hắn đánh đến mặt xanh mắt phù.
Mỹ nam đáng thương trong nháy mắt biến thành đầu heo.
Đông Mộ Ngạn đầu tức đến bốc khói.
Bản thân không chỉ thua bởi trong tay nha đầu này, cư nhiên
còn bị đánh thành thê thảm như vậy.
Mất hết mặt mũi.
Hôm nay xem như là sự sỉ nhục vô cùng lớn trong đời.
“Nữ nhân, ngươi hôm nay đối với ta như thế, ngày sau nhất định
phải hối hận.”
Vương Tâm Doanh phủi phủi tay, đắc ý đứng dậy: “Ta về sau có
hối hận hay không còn chưa biết, bất quá ta biết ngươi hiện tại nhất định rất hối
hận. Ai bảo ngươi heo đất, cư nhiên dám đối với ta động ý xấu, cho đáng, nhớ kỹ
sau này đừng có xem thường nữ nhân.”
Nàng lại giải hận đá hắn một cước, rồi sau đó rời đi.
Đông Mộ Ngạn nằm trên mặt đất, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của
nàng, mà có loại xúc động muốn bóp chết nàng.
Hắn nhất định phải khiến cho nàng trả giá đắt.
Aizz, nữ tử này thật nhẫn tâm, đối với gương mặt của hắn
cũng có thể xuống tay được.
Còn đá hắn đau điến.
Thật tàn nhẫn thật tàn nhẫn, quả thực là hoa hồng có gai, bất
quá càng khiến cho hắn hứng thú. (Tử Sa: èo, chàng này iu ngược =-=!!)
Vương Tâm Doanh từ trong dãy nhà trang nhã này đi ra.
Tiến tới hành lang, nhìn thấy các phòng trên lầu đều nháo loạn
ầm ỹ.
Không ít người chạy đến xem náo nhiệt.
Kể cả Nam Kỳ Nghiệp, hắn đang ở cùng vài vị tình báo giả
trang thương nhân thương nghị công việc.
Đột nhiên nghe thấy trên lầu nháo thành một đoàn, lập tức cảnh
giác dừng lại.
Phái người hầu ra ngoài thám thính, trở về nói là Vương Tâm
Doanh đến gây nháo.
Nam Kỳ Nghiệp trong lòng lập tức nổi giận.
Nàng ta nghi nháo đến hắn chưa đủ mất mặt hay sao.
Tại hỷ yến lấy thiếp, đã buộc hắn thối hôn rồi.
Giờ hai người tính như là nước giếng không phạm nước sông.
Hiện tại lại tiếp tục chạy đến đây gây nháo, nàng ta điên rồi
sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT