Ảm Nguyệt ở bên cạnh nhìn chủ tử mình, cư nhiên bị nữ tử này
chọc tức đến sắc mặt tím ngắt, có lời lại nói không ra.
Thiếu chút nữa đã cười chết.
Chủ tử nói không phải đi tìm nữ nhân, nàng ấy cư nhiên ném
ra một câu là đi tìm nam nhân.
Vị nữ tử này nói chuyện thật sự là tức chết người không đền
mạng.
Chủ tử xem ra gặp phải thiên địch rồi.
Đông Lệnh Vũ cảm thấy khi bản thân đối mặt với nữ nhân này,
tất cả trí tuệ phong độ đều hóa thành hư vô.
Nàng chính là có biện pháp khiến bản thân 囧 đến
không còn gì để nói.
“Nói
hươu nói vượn, ta là không thích cái nơi dơ bẩn này, nếu ta muốn nữ nhân nam
nhân gì, lập tức sẽ có người đưa tới cho một đống, không cần phải tìm đến những
nơi tầm thường thế này.” Đông Lệnh Vũ khẩu khí pha chút kiêu ngạo.
Nguyên lai tiểu soái ca chính là một khiết phích*.
*Khiết phích: người nghiện sạch sẽ…
Lại tiết kiệm được tiền mời khách, Vương Tâm Doanh cũng
không có mất hứng gì.
Bất quá khẩu khí của tiểu tử này, dường như tự xem bản thân
là hoàng đế, thật là ngạo mạn a!
“Được
rồi được rồi, coi như ta hiểu lầm ngươi rồi, tiểu hài tử mau mau về nhà, đừng để
bên ngoài làm hỏng. Tỷ tỷ còn có việc cần làm, đi đây.”
Vương Tâm Doanh giống như dỗ tiểu hài tử, tùy ý dặn dò hắn
hai câu.
Liền định xông vào kỹ viện.
Một bàn tay như đai sắt vô thanh vô tức bắt trụ cổ tay nàng.
Chỉ cần dùng một chút lực, tay của nàng sẽ gãy thành hai đoạn.
Đông Lệnh Vũ giận tái mặt, trong mắt thoáng qua ánh nguy hiểm:
“Nếu ngươi không muốn làm gãy cánh tay này, sau này không được gọi ta là tiểu
hài tử nữa.”
Hắn ghét nhất là cái từ tiểu hài tử này.
Nó đại biểu cho một loại khinh miệt, coi rẻ năng lực của hắn.
Nữ nhân này cũng giống như đám lão đầu tử tự cho mình là
đúng kia khinh thị hắn sao?
“Buông
tiểu thư ra.”
Chỉ trong nháy mắt, Linh Linh Nhất đến Linh Linh Go, bao bọc
vây quanh Đông Lệnh Vũ cùng thuộc hạ của hắn.
Đông Lệnh Vũ cười nhẹ môt tiếng.
Khóe mắt nhìn lướt qua bọn họ, không chút nào đem bọn họ để
vào mắt.
Chỉ là đôi con ngươi như điện nhìn chằm chằm vào Vương Tâm
Doanh, kiên nhẫn chờ đợi hồi đáp của nàng.
Vương Tâm Doanh hơi run lên, bị ánh mắt của hắn nhìn đến tim
muốn nhảy cả ra ngoài.
Bàn tay trên cổ tay kia lạnh lẽo như băng chế trụ chính
mình.
Ám chỉ rằng hắn cũng không phải là đang đùa giỡn.
Mẹ ơi, nhìn không ra tiểu hài tử này nguyên lai là một nhân
vật tàn nhẫn.
Vốn cứ tưởng là một vị thiếu niên nước bên thuần tình.
Ai ngờ nói trở mặt liền trở mặt.
Thái độ lại còn thô bạo như vậy, bản thân chính là mắt nhìn
sai rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT