Sơ Hạ rốt cuộc cũng chạy tới, thở hổn hển ngăn cản Vương Tâm Doanh.

Trời ạ, cái chứng hay quên này của tiểu thư, biết ngay là nàng sẽ không nhớ ra cô gia là ai mà.

Về cơ bản khuôn mặt của người chỉ gặp qua một lần, tiểu thư quay đầu đi liền quên mất.

Tiểu thư đại khái là người duy nhất trên thế gian này không nhận ra vị hôn phu của chính mình!

Lúc này làm trò cười rồi.

Vương Tâm Doanh mắt choáng váng.

Lập tức rút ra xuân cung đồ nghiệm chứng.

Tìm a tìm, tìm được một bức đồ có vẻ chính diện.

Vương Tâm Doanh đem bức đồ giơ lên cao đến ngang trước mặt đào hoa mỹ nam kia, cẩn thận nhìn đối chiếu.

Vương Tâm Doanh nhìn nhìn mỹ nam kia, lại nhìn nhìn Ly Liệt Viễn trong bức họa, “Di, thật sự không quá giống, Ly Liệt Viễn trông không lẳng lơ như vậy.”



Đào hoa mỹ nam liếc nhìn xuân cung đồ kia.

Một đôi nam nữ trong họa đang mây mưa thất thường.

Hắn không khỏi nhịn được từng trận run rẩy nơi khóe mắt.

Nghe được cái câu “Ly Liệt Viễn không lẳng lơ như vậy” kia hắn càng có loại cảm xúc muốn thổ huyết mà chết.

Đây là nữ tử đầu tiên dám cầm xuân cung đồ đứng trước mặt hắn, nói hắn lẳng lơ.

“Cô nương, ngươi nhận lầm người rồi, tại hạ không phải Ly Liệt Viễn, chỉ là tân khách hôm nay đến tham dự tiệc mời thôi.” Đào hoa mỹ nam thực không biết nói gì nhìn nàng.

Nữ nhân này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ngay cả vị hôn phu của chính mình cũng không biết là ai.

Còn mang theo xuân cung đồ chạy khắp nơi.

Bắt mình điểm chỉ nữa chứ, chưa từng thấy qua nữ nhân nào kỳ quái như vậy.

Hơn nữa có nữ nhân nào lại nhanh nhẹn dũng mạnh như vậy sao?

Xông đến tiệc hỷ của vị hôn phu mình để thối hôn, là cố ý làm loạn sao?



Thú vị, thú vị a.

Lớn đến như vậy, gặp qua biết bao nữ tử, nhưng chưa bao giờ hắn thấy qua nữ tử nào thú vị đến như vậy.

Đào hoa mỹ nam sinh ra hứng thú nồng hậu đối với Vương Tâm Doanh.

Vương Tâm Doanh cực kỳ thất vọng.

Buông xuân cung đồ xuống, mất cả nửa ngày, cư nhiên lại tìm trúng đồ dỏm.

Bất quá nhìn nam nhân này mặt mày ngả ngớn, vừa nhìn liền không phải là thứ tốt đẹp gì.

Kỳ thật là cùng một ruột với Ly Liệt Viễn.

Không khỏi đối với đào hoa mỹ nam tức giận: “Không có việc gì thì ngươi mặc hồng như vậy làm gì, ngươi không biết tân lang mặc hồng sắc sao? Bắt chước người khác làm nổi cái gì.”

Đào hoa mỹ nam dở khóc dở cười nhìn nhìn hồng y của chính mình.

“Cô nương, tập tục của Nam Phong quốc là tân lang mặc hắc y, chứ không phải hồng y, ngươi sẽ không ngay cả vị hôn phu của mình là người Nam Phong quốc cũng không biết chứ?” Đào hoa mỹ nam bất đắc dĩ giải thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play