Bất quá nhớ đến tuyên bố kiên định trước khi lên đài của
nàng.
Hắn liền mất hứng, nàng càng mạnh mẽ, thì càng không cần sự giúp
đỡ của hắn.
Cũng không bằng lòng lưu lại bên người hắn.
Khoảng cách giữa hai huynh muội bọn họ sau này không phải sẽ
ngày càng xa sao.
Hắn… không thích loại tình huống này.
Mắt Vương Lam Phong trở nên âm mị, tay nắm ở eo nàng, để đầu
nàng tựa lên trên vai hắn.
Cũng hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt càng thêm không
tán đồng bắn đến từ xung quanh.
Không tán đồng thì không tán đồng, không ai dám đứng ra chỉ
trách hành vi thiên vị của thừa tướng đại nhân.
Những màn biểu diễn trên đài vẫn chậm rãi tiến hành.
Đáng tiếc những tiếc mục sau này, khiến người ta cảm thấy
chán nản.
Dù sao trải qua màn biểu diễn tràn đầy giật gân của Vương
Tâm Doanh, đem thị giác của quan chúng làm chấn động đến cực điểm rồi.
Sau khi cảm thụ qua chân động như vậy, xem tiếp các tiểu tài
nghệ của những tiểu thư khuê các kia, liền cảm thấy rất nhàm chán.
Mọi người không khỏi nhớ tới tiết mục vừa rồi của Vương Tâm
Doanh, dần dần chuyển đổi nhận thức.
Tuy nàng không phải nữ tử đẹp nhất trong tất cả.
Nhưng lúc nàng biểu diễn thư họa trên đài, thật có thể gọi
là khuynh quốc khuynh thành.
Bởi vì khí thế và tài nghệ của nàng đủ để giúp nàng vượt lên
trên tất cả những mỹ nhân tuyệt sắc.
Bất quá——
Người xem không kiềm lòng được lại nhìn qua cái vị tiểu thư đang
ngủ đến nghiêng trời đảo đất, không màng nghi thái kia.
Khóe mắt co giật, nữ tử đang ngủ kia có thật là mỹ nữ kinh
diễm vô song trên đài vừa nãy không vậy?
Nhìn thế nào nghĩ thế nào cũng khó mà tin cho được?
Hoàn toàn rất khó để có thể đem hai cái hình tượng tương phản
cực kỳ này liên hệ lại với nhau.
Vừa rồi trên đài rõ ràng là ưu nhã thoát tục như vậy.
Thế nào vừa mới xuống đài liền hiện nguyên hình trở lại rồi.
Aizz, đám quan chúng chỉ có thể tự thôi miên chính mình, vừa
rồi nhất định chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ mà thôi.
Cuối cùng cũng xong tiết mục cuối cùng.
Tiểu thư các nhà đều đã biểu diễn xong.
Đang trông ngóng bình phẩm để chọn ra phần biểu diễn xuất sắc
nhất.
Kỳ thực khỏi đoán cũng biết đứng nhất là ai.
Châu quan mặt đỏ hồng, cao hứng bừng bừng bước lên đài, lời
nói bởi vì hô hấp mạnh, càng trở nên trầm bổng:
“Phần biểu diễn trong lễ cập kê hôm nay của các vị tiểu thư
phi thường đặc sắc, quả thực là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả*, trăm nhà tranh
đua đặc sắc vô cùng! Đặc biệt là đại tiểu thư Vương Tâm Doanh của chúng ta.”
*Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: ý nói trước đây chưa từng
có, sau này cũng sẽ không có nữa…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT