Vương Tâm Doanh chú ý đến ánh mắt của Vương Lam Phong. không
khỏi nở nụ cười:
“Ca ca, tên quan châu phủ này rất không hiểu chuyện, bất quá
đây cũng không phải là chuyện xấu gì. Cho nên ngã xuống chỗ thấp, xoay người lại
liền càng có thể gây ra chấn động toàn trường. Nếu như mọi người đều cho rằng tên quan châu phủ đáng thương kia
đang vỗ mông ngựa, bởi vì ta là nha đầu dốt nát kém cỏi, vậy chúng ta đừng ngại
phá vỡ nó, đem cái bọn họ cho là đang vỗ mông ngựa, cư nhiên mà biến thành hiện
thực, phỏng chừng biểu tình của bọn họ sẽ rất thú vị nha!”
Vương Lam Phong thu hồi lại ánh mắt lạnh lùng, con ngươi
trong nháy mắt trở nên mềm mại trở lại.
“Đi đi, vô luận muội thành công hay không, có ca ca làm chỗ
dựa, sẽ không ai dám cười muội, nếu có ai dám khoa tay múa chân với muội. Ta liền
khiến cho bọn họ không thể khoa tay múa chân lần nữa.”
Lời nói ôn nhu mà đẫm mùi máu, mang theo sự iu chiều sủng nịch
tuyệt đối.
Khiến cho trái tim bình tĩnh của Vương Tâm Doanh đột nhiên dậy
sóng.
Cảm giác ấm áp kỳ quái tràn ngập trong lòng, khiến cho nàng
cảm động đến run rẩy.
Chẳng biết vì sao rất muốn nhào qua, ôm lấy hắn, hung hăng
hôn môi hắn một chút. (Tử Sa: aizz, có ý định phi lễ vs ng` ta thì nói luôn đi…
= =)
Vương Tâm Doanh bị cái ý niệm kỳ quái này trong đầu mình
kinh sợ đến.
Sau đó nhịn không được mà trợn trắng hai mắt.
Mẹ nó, ca ca đối với mình quan tâm chăm sóc như vậy.
Mình cư nhiên lại sinh ra cái ý niệm cầm thú này trong đầu,
nên đánh chết mình đi.
Nàng xoay người lại, ngạo nghễ mà lưu lại một câu:
“Ca ca, huynh cứ yên tâm, loại tình huống như thế sẽ không
xuất hiện lần nữa đâu, bởi vì ta muốn biến thân trở nên xinh đẹp, bắt bọn họ phải
ngậm lại cái mỏm thối của mình.”
Vương Tâm Doanh ở trong sự chỉ trỏ cùng cười cợt của mọi người
mà chậm rãi tiến bước vào giữa sân.
Thần sắc nàng bình tĩnh, so với những vị tiểu thư có phần thẹn
thùng luống cuống vừa rồi.
Cử động của nàng rất mực tự nhiên, dáng vẻ thập phần ưu nhã.
Trong cử động, tự nhiên mà toát ra một loại khí thế cao quý
bức người.
Nàng mỉm cười từ từ lướt nhìn toàn cảnh.
Hào quang bảo thạch chói mắt của phượng hoàng, cũng không thể
so với quang hoa mê người trong mắt nàng.
Ánh mắt lướt đi đến đâu.
Tiếng cười chế nhạo, xem thường nàng dần dần hạ thấp đến đó.
Nàng đứng ở giữa sân, tay áo khẽ phất: “Đem họa cụ mang lên
đây.”
Người hầu của Vương gia lập tức đem một phiến mộc bản dựng đứng
lên.
Hai thư đồng lanh lẹ rút ra một mảnh giấy vẽ thật lớn, chậm
rãi mở ra từ hai bên.
Mọi người nhìn thấy độ dài và rộng của mảnh giấy đó, đều tỏ
ra vẻ kinh ngạc.
Phải biết rằng khi vẽ tranh, giấy càng lớn, càng khảo nghiệm
kỹ nghệ của họa sư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT