Sau đó, dưới ánh mắt hâm mộ hiếu kỳ của mọi người, anh đi tới phía cô.
Đám người kia, ở trước mặt anh, bỗng nhiên tránh đường. Rất nhanh, anh đã đứng trước mặt cô.
"Chú ba, sao chú lại đến đây?"
Đồng Tích kinh ngạc hỏi.
Cho dù không nhìn xung quanh, cũng có thể cảm giác được ánh mắt hâm mộ của mọi người, còn có dáng vẻ sắp rơi mắt của Khả Khả.
"Điện thoại di động đâu? Tại sao bỗng nhiên cúp máy?" Anh nhìn thẳng, những người khác căn bản không lọt nổi mắt xanh của anh, hai mắt anh chỉ chăm chú nhìn cô.
Không đề cập tới còn may, vừa nhắc tới điện thoại di động, Đồng Tích tối sầm mặt lại.
"Lúc nghe điện thoại của chúđã bị giẫm nát màn hình..."
Nói xong, muốn lấy điện thoại di động ra, lại bị người phía sau không cẩn thận chen đến, điện thoại di động còn chưa lôi ra, cả người đã bị đẩy ngã lên người Hoắc Thiên Kình.
Một lúc sau, chân lập tức đau dữ dội, cô cũng không kịp nhớ lúc này hai người đang rất gần nhau, hai tay ôm lấy cổ anh, mới có thể ổn định lại. Vì đau mà lông mày nhíu lại thành chứ 'Xuyên'.
Hoắc Thiên Kình rất thích tư thế này của cô, nhưng cúi đầu xuống, phát hiện cô vẫn đi giày cao gót.
Không cần chân nữa sao?
"Cởi giày ra." Giọng điệu không cho phép từ chối.
Cô lắc đầu, "Đất bẩn."
Hơn nữa, cởi giày, mu bàn chân sẽ bị giẫm nát mất!
Hoắc Thiên Kình một tay ôm lưng cô, dẫn dắt cô: "Cởi giày, giẫm lên chân tôi. Nghe lời!"
Đồng Tích ngẩn ra, trong lòng lay động.
Trên tàu điện ngầm, rõ ràng rất ầm ĩ, rất ồn ào. Nhưng vào lúc này, trong tai cô chỉ còn lại giọng nói của anh.
Đặc biệt là, hai chữ cuối cùng kia...
Dường như mang theo sự cưng chiều, lại có cả sự bá đạo của anh, như dụ dỗ một đứa bé, một đứa nhỏ tùy hứng không ngoan...
Biết rõ không thể chìm đắm trong đó, nhưng lại cứ như bị trúng tà.
Nghe lời, cởi một chiếc giày, ngoan ngoãn giẫm lên giày của anh...
Sau đó, lại cẩn thận thoát cởi chiếc còn lại.
Hai tay Đồng Tích treo ở trên cổ anh, bây giờ, bất đắc dĩ càng sát hơn.
Cả người cô như chuột túi treo trên người anh, ngực dán vào ngực.
Trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, cô dường như có thể nghe rõ được tiếng tim đập của anh...
Từng nhịp từng nhịp. . . . . .
Trầm ổn Như vậy, mạnh mẽ như vậy...
Như nhịp trống vang lên, gõ vào đáy lòng cô...
Tất cả, dường như, lại rối loạn...
"Còn đau không?" Anh hỏi. Giọng trầm thấp, dường như có hơi thay đổi.
Hô hấp Đồng Tích có chút loạn, khẽ gật đầu, "... Tốt hơn nhiều."
Chỉ là...
Trong tài nóng như vậy. chất lượng Không khí chung quanh, cực kỳ kém, mùi gì cũng có.
Mùi mồ hôi, mùi cơ thể, còn chen lẫn mùi vị đậu hũ thốicủa hành khác đã ăn.
Trong lúc nhất thời, đầu cô cực kỳ đau, tay treo trên cổ anh càng siết chặt.
Hoắc Thiên Kình cụp mắt liếc nhìn cô một cái, khẽ cau mày.
Một tay vẫn ôm eo cô như cũ, một tay kia tao nhã cởi âu phục trên người, sau đó, ấn khuôn mặt khó chịu của cô vào trong ngực anh.
Đồng Tích chấn động.
Lập tức, hơi thở, không còn ngửi thấy mùi kia nữa.
Anh là người có bệnh thích sạch sẽ, trên người có mùi Cổ Long, tươi mát thoải mái.
Đồng Tích ngửi nhẹ, trong lúc hoảng hốt, dường như ngay cả đau đầu đều giảm bớt rất nhiều.
"Chịu một chút, trạm tiếp theo chúng ta sẽ xuống." Anh mở miệng.
"... Ừm." Đồng Tích ngoan ngoãn gật đầu, cảm xúc phun trào.
Kỳ thực...
Vừa rồi cô không nói gì, anh lại liếc mắt đã nhìn ra cô không thoải mái.
Vì vậy...
Đúng như mẹ Liễu đã nói, chú ba, đối với cô thật sự tốt?
Sau đó...
Dưới con mắt hâm mộ sắp chảy rãi ở xung quanh, cả người Đồng Tích như đứa trẻ còn chưa lớn, được anh bảo vệ trong ngực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT