Ba người, sau khi mua xong thuốc, Đồng Tích ôm túi sách lên xe trước. Ôm túi sách vào trong ngực, tim vẫn đập rất loạn.
Dưới tia sáng tối tăm, Hoắc Thiên Kình và Đường Uyển Uyển đứng ở đó, nói gì đó.
Vừa rồi, cái kia mà mờ ám, nên... Không có ý gì đặc biệt! Dù sao, bạn gái chú ở đây...
...
Hoắc Thiên Kình và Đường Uyển Uyển nói lời tạm biệt đơn giản, sau đó lên xe.
Dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ còn lại một mình Đường Uyển Uyển đứng trước cửa tiệm thuốc. Mãi đến khi chiếc xe kia, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, dưới lớp trang điểm tinh xảo của Đường Uyển Uyển, gương mặt mới hoàn toàn có vết nứt.
Không cam lòng.
Căm giận.
Đố kị.
Từng chút từng chút lan ra trái tim cô, dằn vặt cô.
Cô cúi đầu, lấy điện thoại từ trong túi, ấn một dãy số quen thuộc.
Điện thoại vang lên vài tiếng, mới có người nhận.
"Đường diễn viên, muộn như vậy còn tìm tôi, nhớ tôi à?" Đầu bên kia điện thoại, giọng người đàn ông trêu đùa không có ý tốt.
"Tôi hỏi anh, con bé Hoắc gia nuôi có quan hệ gì với anh trai anh?" Giọng điệu của Đường Uyển Uyển rất lớn.
"Cô nói Đồng Tích?"
"Nếu không thì còn có thể là ai?"
Hoắc Viêm Chi ở trong điện thoại cười khẽ, "Thì ra cô cũng phát hiện? Có điều, vấn đề thế này, một người phụ nữ thông minh như cô, cần gì hỏi tôi, chỉ sợ trong lòng cũng rất rõ?"
"Hoắc Viêm Chi, có cái gì thì nói cái đó."
"Đàn ông và phụ nữ, không phải là loại chuyện của tôi và cô sao? Rất đơn giản, người đàn ông của cô thích mê mẩn con bé kia. Hơn nữa, xem ra có vẻ còn chưa bị mê mẩn quá sâu."
Đường Uyển Uyển nắm điện thoại di động thật chặt. Ánh mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang biến mất dần trong bóng tối, càng ngày càng mờ.
Một hồi lâu, cô mới hoàn hồn, cực kỳ lạnh lùng nói: "Không nên hơi một tí liền nói chuyện của tôi với anh!"
Hoắc Viêm Chi không để ý, ngoài miệng vui đùa lưu manh, "Đường diễn viên, lúc ở trên giường cầu xin tôi, thái độ của cô không phải như thế này. Là tôi quá lâu không làm gì cô, ngay cả dáng vẻ dâm * của mình đều quên rồi sao?"
"Anh đủ rồi!" Đường Uyển Uyển bị mấy lời ngả ngớn trêu chọc của anh khiến mặt đỏ bừng. Không nhịn được mắng anh, "Hoắc Viêm Chi, anh là đồ lưu manh!"
"Cô không phải thích tôi trêu đùa lưu manh cô sao?"
Đường Uyển Uyểnkhông nói với anh nữa, cúp điện thoại. Trong đầu lại hiện ra hình ảnh Đồng Tích và Hoắc Thiên Kình, chỉ cảm thấy ngực đau.
Hơn mười năm trước, lần đầu tiên cô nhìn thấy Hoắc Thiên Kình đã thích anh. Nhiều năm như vậy, cảm giác thích đó, bất tri bất giác, dần dần đã biến thành sùng bái, đã biến thành yêu tha thiết...
Người đàn ông này, là mục tiêu cuối cùng trong cuộc đời cô.
Mà Hoắc Viêm...
Giữa bọn họ, chỉ là gia vị của nhau. Chỉ có cơ thể thoải mái, không liên quan tới trái tim.
Ngày đó sau khi trở về, Đồng Tích tắm rửa sạch sẽ, bò lên giường đọc sách.
Chỉ còn lại hai môn thi nữa, nên cô có chút thoải mái.
Cầm sách lịch sử, lật qua lật lại, bất giác thất thần. Trong đầu, đều là bóng dáng của Hoắc Thiên Kình.
Từ tối hôm qua cô mơ giấc mơ hoang đường kích thích như vậy, bây giờ lại ngồi lên đùi chú trước mặt bạn gái chú ấy... Còn có...
Cuối cùng, chú còn che chắn bát canh cho cô, chú nắm tay cô...
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Đồng Tích lại đột nhiên hiện ra khuôn mặt tươi cười xấu xa của Hoắc Đình Xuyên, kinh ngạc, đột nhiên tỉnh lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT