Làm sao bây giờ? Cô phát hiện, trái tim cô thật sự có vấn đề! Đập nhanh như vậy, sớm muộn cũng sẽ có chuyện!
Một bữa sáng, ăn trong hãi hùng khiếp vía, không tiêu hóa nổi.
Lúc Đồng Tích ra khỏi phòng ăn, vốn tưởng rằng Hoắc Thiên Kình đã đi rồi, không nghĩ tới anh lại còn ở đây. Ngồi ở trong xe, hạ cửa kính xuống, lộ mặt.
Thấy cô đi ra, nhấn còi."Lên xe."
Chú đưa cô đi thi sao?
Đồng Tích cũng không để ý. Xe sang ai mà không muốn ngồi chú? Thoải mái hơn nhiều so với tàu điện ngầm.
Cô mang theo túi sách, chuẩn bị ngồi phía sau, bị Hoắc Thiên Kình gọi ngồi vị trí bên cạnh tài xế.
Hai người, ở trong buồng xe chật hẹp, ở chung. Đồng Tích không hiểu sao lại vô cùng gấp gáp. Hoắc Thiên Kình luôn không nhiều lời. Vì vậy, trên đường đi, hai người đều không nói chuyện.
Trong đầu Đồng Tích rất ngổn ngang, vài chuyện cứ xoay quanh trong đầu, tất cả đều có liên quan tới Hoắc Thiên Kình. Rõ ràng sắp phải thi đại học, nhưng lại không hề nghĩ đến chút kiến thức nào.
Đúng là quá hay!
Cuối cùng, xe, dừng trước cổng trường, anh mới mở miệng: "Đồ mang đủ chưa?"
"... Ồ, đã kiểm tra cẩn thận, không bị rơi."
Hoắc Thiên Kình gật đầu.
Đồng Tích liếc nhìn học sinh ở cổng. Chiếc xe này của chú dừng ở trước cổng đúng là có chút chói mắt, tầm mắt của mọi người đều nhìn vào bọn họ.
Có người đồng thời nhận ra hai người bọn họ, tất cả đều kinh ngạc và ánh mắt khó mà tin nổi.
Cô có hơi không thích ứng nổi, "Con đi vào trước, chú cũng đi đi."
Nói xong, đẩy cửa ra, muốn xuống. Hoắc Thiên Kình giơ tay nắm tay cô. Cô ngẩn ra, theo bản năng muốn hất ra, nhưng sức của anh lớn hơn, không buông tay.
Cô liền ngoan ngoãn, cuộn ngón tay trong lòng bàn tay anh.
"Thi xong đến cổng trường học chờ tôi."
"... Hả?" Cô ngước đôi mắt trong veo không hiểu nhìn anh.
"Dọn hết đồ của em ra khỏi ký túc."
Vì vậy... Ý của chú là...
Đồng Tích nhướng mày, trong mắt bất giác có ánh cười.
Hiếm khi anh, hạ giọng, cũng bất giác mềm mại đi rất nhiều, "Theo tôi về nhà."
Nụ cười trong mắt cô càng sâu hơn, khuôn mặt nhỏ bé có vài phần đắc ý, "Chú ba, bây giờ chú đang chủ động giảng hòa với con sao?"
Hoắc Thiên Kình liếc cô, "Được voi đòi tiên."
Tâm tình Đồng Tích không tệ. Một giây sau, lại nghĩ tới cái gì, đắn đo, mở miệng: "Trở về thì được, có điều, con phải nói rõ trước..."
"Ân." Anh chờ cô tiếp tục.
"Lần trước... Chính là... Không cho phép lại làm như thế với con giống như lần trước!" Nửa ngày, mới nói ra được một câu như vậy. Rút tay ra khỏi tay anh, nắm quá chặt.
Cô cau mày, mặt đỏ chót, "Chú biết rõ mà còn hỏi."
"Được, tôi có thể đồng ý với em. Thế nhưng..." Nói
Xoay một cái, anh gật đầu, lời kế tiếp, anh cố ý đè thấp, hơi thở thổi qua tai cô, "Nhưng chủ yếu là, em tốt nhất đừng có đến trêu chọc tôi."
Lần trước là ở phòng sách.
Hôm qua là ở phòng ngủ, cũng vậy.
Cô vẫn ra vẻ là người bị hại vô tội.
Đồng Tích nghẹn họng, sau đó, trừng anh.
Vì vậy...
Quay đầu lại, do cô sai sao? Lúc nào thì cô trêu chọc chú chứ?!
"Con phải thi, xuống xe." Không muốn tranh luận với anh, khó chịu, xuống xe. Đầu hơi choáng, đi vào trường học. Hồn nhiên không chú ý tới hai chữ 'Nhiều lần' mà anh nói.
Tầm mắt của Hoắc Thiên Kình, vẫn dõi theo bóng lưng tinh tế đó.
Mãi đến khi, cô hoàn toàn biến mất trong đám người, mới quay mặt, lái xe, rời đi.
Tâm trạng, rất tốt.
Tuy hai câu cuối cùng, không đạt được cùng nhận thức chung với chú ba thế nhưng bây giờ hai người cũng coi như là đã làm hòa, hơn nữa, cô cũng không phải là không có nhà để về, điều này làm cho tâm trạng cô cực kỳ tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT