Hoắc Thiên Kình chăm chú nhìn cơ thể vì tình dục mà chóng váng dưới thân, một cô gái trở nên càng ngày càng béo mập, sao nỡ thả cô ra chứ?

Thời khắc này, anh đã nghĩ rất nhiều năm...

Nhưng khi thành hiện thực, còn tốt đẹp hơn so với anh ảo tưởng, càng kích thích hơn, càng nóng bỏng hơn...

Sau này, chỉ sợ sẽ càng khó nhịn!

"Chỉ sợ là kiếp trước đã nợ em quá nhiều, nên kiếp này em biến thành tiểu hồ ly tinh đến dằn vặt tôi..." Anh tự giễu, khó nhịn cắn một cái lên cổ cô, không dám dùng lực quá lớn.

Yêu một cô gái nhỏ hơn mười tuổi, ban đầu ngay cả anh cũng cảm thấy khó mà tin nổi. Vốn cho là, đó chỉ là cảm giác nhất thời thấy mới mẻ, nhưng làm sao sự mới mẻ này lại duy trì được đến mấy năm. Hơn nữa, hiển nhiên không hề nguội lạnh.

Vì vậy, nếu cô không là tiểu hồ ly, trong cõi u minh mê hoặc anh, còn có thể giải thích như thế nào?

Ngột ngạt, hơi có chút chật vật đứng dậy. Nhẫn nhịnmặc quần áo vào cho cô.

Dù dục vọng có mãnh liệt đến đâu, anh cũng hiểu rõ, đêm nay, tuyệt đối không phải là thời điểm tốt muốn cô. Ngày mai là thi đạihọc, anh không thể làm rối loạn suy nghĩ của cô. Nếu không, không chắc cô sẽ làm gì anh.

...

Thật lâu sau...

Hoắc Thiên Kình mới kéo cửa ra.

Bên trong, đã khôi phục sự yên tĩnh. Hơi lạnh thổi vào, dù là ai cũng không nhìn ra trong đó vừa xảy ra một chuyện kích tình không đàng hoàng.

" Đồng tiểu thư uống xong, thì giúp cô ấy tắm, thay quần áo."

Anh dặn dò.

"Vâng, tiên sinh."



Hoắc Thiên Kình xoay người lại, liếc nhìn cô bé bị chăn cuốn lấy, sau đó, về phòng ngủ tắm rửa.

Tắm nước lạnh.

Công hiệu, nhỏ không đáng kể.

Vì vậy...

Một đêm, anh đi hai lần tới phòng rửa tay.

Tự mình, giải quyết.

Ngày mai.

Sáng sớm, Đồng Tích liền bị mẹ Liễu gõ cửa đánh thứcở ngoài cửa.

"Dậy đi!" Sau đó ngay lập tức, mẹ Liễu đẩy cửa đi vào, "Mau mau mau, hơn 7 giờ rồi, nhanh chóng chuẩn bị một chút, bữa sáng đã làm xong, xuống ăn."

Đồng Tích tỉnh lại.

Trố mắt.

Trần nhàquen thuộc.

Tay, mò xuống chút nữa.

! ! Giường lớn mềm mại thoải mái!

Còn có, mẹ Liễu ở trước mặt vẫn đang giục cô.

"Sáng sớm mà ngây người cái gì, đừng bảo là chưa tỉnh rượu hôm qua đó?" Mẹ Liễu thấy cô không nhúc nhích, lo lắng hỏi.



Đồng Tích buồn bực gãi đầu, "Mẹ Liễu, sao con lại ở đây? Tối hôm qua không phải con đi ăn với các bạn học sao?"

"Còn nói nữa, biết rõ hôm nay là ngày gì, còn uống say khướt như thế. May mà bạn con Thư tiểu thư đưa con về. Nếu không, ngày hôm nay làm sao mà dậy nổi?"

Thư Nhiễmđưa về?

Cô 'Ai nha' một tiếng, "Thư Tiểu Nhiễm, bị cậu hại chết rồi!"

Cô đã thất hứa, sẽ phải biến thành chó con!

Mẹ Liễu không cần biết cô kêu rên, đem cô từ trên giường thúc lên, sau đó, thu thập ga trải giường.

Đồng Tích nhắm mắt đi phòng tắm đánh răng rửa mặt, trong đầu đang nghĩ xem lát nữa có gặp Hoắc Thiên Kình hay không, nhìn thấy chú ấythì mình phải giải thích chuyện chạy về nhà này như thế nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Đồng Tích bỗng nhiên nhảy ra một hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập...

Đầu tiên là...

Người đàn ông hôn cô cuồng nhiệt...

Tiếp đó...

Quần áo của cô bị cởi ra, bàn tay ấm áp mơn trớn thân thể của cô, người đàn ông ngậm môi cô...

Cô thậm chí có thể nhớ rõ cảm giác ướt át nóng bỏng đó... Khiến chân cô run rẩy...

Hơn nữa, chỗ chết người nhất chính là, người đàn ông kia... Người đàn ông kia lại là Hoắc Thiên Kình?!

Đây rốt cuộc là mơ, hay là thật?

Mặt Đồng Tích đỏ lên, cầm lấy bàn chải đánh răng, nhìn gương, hai tay chống lên bồn rửa, hô hấp hỗn loạn. Chuyện như vậy, cô cũng không thể đi hỏi chú ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play