Đồng Tích hỏi: "Thầy đã nói với chú ba của em qua điện thoại rồi sao?"

"Ừ, tối hôm qua đã gọi điện rồi, Hoắc tiên sinh nói hôm nay sẽ đến đây. Thứ nhất,khi nào tới, tôi muốn nói chuyện của em với chú ấy; Thứ hai, hiệu trưởng của chúng ta muốn đích thân cảm ơn chú ấy."

"Cảm ơn?"

"Em không biết sao?" Chủ nhiệm lớp nhìn cô dáng vẻ kỳ quái, "Em vừa mới vào, ngày hôm sau Hoắc tiên sinh đã tặng mấy trăm máy hút ẩm cho trường học. Chú ấy đối xử tốt với em như vậy, tạo một môi trường học tập tốt cho em, em nên học hành tử tế, đừng chần chừ. Sau này có tiền đồ, hãy báo đáp lại chú ấy."

"..." Đồng Tích im lặng.

Hoắc Thiên Kình đối tốt với mình? Là thật sự sao?

Nếu như vậy, tại sao lúc đó chú ấy còn bảo mình cút? Bây giờ, có lẽ làm phiền cô tới cực độ rồi đúng chứ? Mấy trăm máy hút ẩm, làm sao có khả năng là vì mình?

Đồng Tích ra khỏi văn phòng, cả đoạn đường, đều ảo não. Ngày đó cô và chú cãi nhau to như vậy, gần như là muốn cắt đứt quan hệ với chú, ngày hôm nay chú còn có thể vì chuyện của mình mà đến trường học sao?

Chỉ sợ... Sẽ không...

Cô hắng giọng, nghĩ như thế, trong lòng lại có chút rầu rĩ.

Trongmột tiết, luôn ngơ ngơ ngác ngác, vẫn đang suy nghĩ xem Hoắc Thiên Kình có xuất hiện hay không. Đợi đến hết giờ học, sau khi bạn cùng bàn vỗ vai cô một cái, "Đồng Tích, chủ nhiệm lớp gọi cậu tới phòng làm việc, nói là người nhà cậu đến rồi."



Hoắc Thiên Kình sao?

Tâm trạng Đồng Tích kích động, để bút xuống, đứng dậy.

Thư Nhiễm vứt cho cô một ánh mắt đồng tình, "May mắn."

Hoắc Thiên Kình không dễ trêu, điểm này, cô rõ hơn ai khác.

Chỉ là, lúc này trong lòng không phải là bất an, mà là... Một tâm trạng mà cô không thể nói rõ ràng.

Sau khi chuẩn bị tốt tâm lý, đẩy cửa phòng làm việc, còn chưa tiến vào, đã nghe thấy giọngnói:

"Phiền thầy chăm sóc Đồng tiểu thư, sau này nếu như còn có chuyện gì, thầy có thể gọi điện thoại cho tôi."

"Hoắc tiên sinh bận như vậy, mà tôi còn gọi điện thoại, vốn là không nên. Có điều, thi đại học là chuyện quan trọng của bọn trẻ, tôicũng không dám thờ ơ."

"Không sao. Hoắc tiên sinh cũng rất coi trọng."

Đây đâu phải là Hoắc Thiên Kình? Đây là Ngô Dư Sâm mà.

Tâm trạng của Đồng Tích không hiểu sao xấu đi. Cụp mắt, đứng ở cửa, không đi vào.



Kỳ thực, sớm đoán được kết quả...

Vì vậy...

Nói như vậy, Hoắc Thiên Kình thật sự không để ý tới cô nữa...

Bị, vứt bỏ sao?

Cô... Dường như lại thật sự biến thành cô nhi...

Cái cảm giác này, cực kỳ không dễ chịu. Hít mũi, cô không hề nói gì, xoay người muốn đi.

Ngô Dư Sâm nghe thấy tiếng động, vừa vặn thấy bóng lưng của cô.

"Đồng tiểu thư."

Cô đứng lại, Ngô Dư Sâm đi tới. Cô nghiêng mặt, điều chỉnh lại vẻ mặt, mới mở miệng: "Kỳ thực anh cũng không cần phải đến đây."

"Đây là ý của Hoắc tiên sinh." Ngô Dư Sâm nói: "Hoắc tổng còn bảo tôi nói cho tiểu thư biết, nếu như lần này ngài có thể thi đỗ đại học, ngài ấy sẽ suy xét cho cô học đại học B."

Đồng Tích mím môi, có chút giận hờn nói: "Lúc chú ấy muốn tôi học đại học A, tôi cũng chỉ có thể học đại học A. Bây giờ chê tôi phiền, thuận miệng muốn bắt tôi đến đại học B. Quyền lực của chú ấy lớn, nói cái gì thì là cái đó, tôi có tư cách phản bác sao?Chú ấy sắp xếp thế nào cũng được, không cần nói với tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play