Vừa nói như vậy, Đồng Tích tư cùng tự mình là cô nhi, trong lòng liền khổ sở. Nước mắt 'Lách tách' rơi xuống, "Chú ấy đã đuổi con đi, con còn ở lại nơi này làm gì? ở lại không phải chọc chú ấy tức giận sao."
"Con là con bé ngốc, cậu ấy là chú ba của con, bị một chút tức giận thì sao. Con nhanh chóng nói lời xin lỗi với tiên sinh, nói chuyện tốt lành, tiên sinh thương con, chắc chắn sẽ không lại giận con."
"Con mới không phải nói xin lỗi!" Cô lúc này, tính tình bướng bỉnh đến như con trâu.
"Con đứa nhỏ này! Con cứ vậy rời đi, không phải có ý định làm dì lo lắng sao? Con làm sao chăm sóc cho mình?"
Đồng Tích hấp hấp mũi, nghẹn ngào: "Dì không cần lo lắng cho con, chờ con tốt nghiệp, con liền đến thành phố B tìm Đình Xuyên. Con sẽ chăm sóc tốt cho mình."
Bên trong phòng ăn, động tác Hoắc Thiên Kình khom người kiếm vòng tay cứng đờ. Nửa giây sau, nhặt lên, dùng sức nhấn ở trong lòng bàn tay. Từng viên kim cương nhỏ vụn, hầu như muốn phá làn da của anh, khảm vào trong máu thịt.
Anh yên lặng cất vòng tay vào trong túi.
"để cho cô ấy đi, ai cũng không được phép cản cô ấy!"
Hoắc Thiên Kình đi ra nhà ăn, thăm thẳm mở miệng, vẻ mặt rét căm căm.
Vừa dứt lời, tay Đồng Tích nắm hành lý, nắm chặt. Anh thật đáng ghét!
"Tiên sinh."
Mẹ Liễu không đành lòng. mặt Hoắc Thiên Kình không cảm xúc.
"Đi thì đi!" Đồng Tích cắn môi, nguýt anh một cái, kéo hành lý, căm giận đi ra biệt thự.
Dù cho con đường phía trước lại mê man, cô cũng cưỡng bức mình, tuyệt đối không quay đầu lại.
Mẹ Liễu thở dài."Tiên sinh, Đồng tiểu thư cô ấy..."
"Cần gì phải lo lắng? Không phải con bé đã tìm lối thoát rất tốt cho mình rồi sao?" Giọng lạnh lẽo tiến vào cốt tủy. Ngực lại khó chịu đau đớn mà ngột ngạt.
Một bên, Đường Uyển Uyển trước sau chỉ là nhìn, cái gì cũng không dám nói. Quen biết Thiên Kình nhiều năm như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên thấy anh phát lửa lớn đến như vậy. Chỉ là, tức giận như vậy, lại làm trong lòng cô linh cảm mãnh liệt.
Là ảo giác sao?
Luôn cảm thấy, ở trong mắt anh, con bé Đồng Tích này, cùng người khác, không giống nhau...
Trước đây, bên cạnh anh hoàn toàn không có người phụ nữ có thể làm cho cô lo lắng xuất hiện, thì ra, là bị anh giấu ở trong nhà?
... ... ... . . .
Còn có 10 ngày liền thi đại học, Đồng Tích dời vào ký túc xá trường học. Thư Nhiễm hỏi cô đến cùng xảy ra chuyện gì, cô chỉ nói là bị lo lắng khi thi đại học.
Lý do như vậy, ngược lại cũng đúng là có sức thuyết phục, Thư Nhiễm cũng không có hỏi nhiều.
Chỉ có điều, luôn cảm thấy con bé Đồng Tích này không đúng. Tinh thần hoảng hốt thì thôi, còn liên tục hai ngày thi thử, thành tích đều trượt đến lợi hại.
"Đồng Tích, cậu đến cùng sao vậy? Lại ngơ ngơ ngác ngác như thế, mình thấy cậu thật sự thi không lên nổi đại học A." Thư Nhiễm thay cô sốt ruột.
Đồng Tích nhìn thành tích không quá lý tưởng trên bài thi, mặt mày ủ rũ, nói không ra lời. Đều do cái bại hoại Hoắc Thiên Kình kia! Nếu không phải là anh quấy nhiễu, cô bây giờ làm sao có khả năng phát huy bất ổn như vậy!
"Mình nói này, có phải là cậu và Hoắc Đình Xuyên cãi nhau không?"
"Việc này có liên quan gì tới Đình Xuyên?"
"Bộ dáng này của cậu giống như thiếu nữ thất tình tan nát cõi lòng vậy, làm cái gì đều mất mặt, học tập cũng theo không kịp."
"..." Thất tình? Cô chỉ là cãi nhau với Hoắc Thiên Kình mà thôi, có quan hệ gì với thất tình?
"Cậu bớt nói bậy, không thể nào, mình và Đình Xuyên rất tốt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT