Nhiều năm như vậy, e sợ doạ đến cô, vì vậy, anh khổ sở ngột ngạt, kiên trì ẩn nhẫn. Nhưng lúc này... Mình lúc này, ở trong mắt cô, hẳn chính là cái cầm thú trăm phần trăm không hơn không kém.

Mắt Hoắc Thiên Kình ám trầm, nhìn xem nước mắt của cô, "Khóc cái gì?"

Không hỏi còn may, vừa hỏi, Đồng Tích khóc đến càng lợi hại. Khuôn mặt nhỏ lập tức giống con mèo mướp nhỏ, giống như chịu oan ức lớn.

Nước mắt của cô, một viên một viên lại như nện ở trong lòng Hoắc Thiên Kình, nhất thời làm anh càng cảm giác buồn bực mất tập trung. Đưa tay, muốn nâng mặt cô, nhưng ngón tay dài mới đụng tới da thịt của cô, cô tựa như chim sợ cành cong, lui nhanh một bước ra sau, hầu như lùi tới trên bàn sách, hoảng loạn dời mặt đi.

"Chú không được phép chạm con, con là vị hôn thê của Đình Xuyên!" Cô nghẹn ngào kêu thành tiếng, cấp thiết nhắc nhở người đàn ông trước mặt sự thực này. Giống như chỉ cần chậm một chút, mình sẽ bị anh khinh bạc.

Nhưng kỳ thực...

Anh chỉ là muốn thay cô lau sạch nước mắt.

Chỉ cái này mà thôi.

Tay anh cứng đờ trên không trung.

Lòng bàn tay, rỗng tuếch...

Nắm chặt, đều là không khí. Dưới hơi lạnh, một mảnh mát mẻ...

Anh quét mắt lòng bàn tay của chính mình, đáy mắt càng ám. Không nói gì, mà là mạnh mẽ nắm chặt cằm dưới của cô, không cho phép cô tránh né.

Cô không cho chạm, anh muốn đụng vào mỗi ngày! Đặc biệt là, cô không nên nhắc nhở anh, cô là thuộc về Đình Xuyên! Nhiều năm như vậy, anh canh cánh trong lòng nhất, chính là thân phận này của cô!

"Hoắc Thiên Kình, ngày hôm nay, nếu như chú dám đối với con làm cái gì, chú... Chú liền thật là một tên biến thái!" Dùng sức giãy dụa, giãy dụa đến cằm dưới đều kéo căng ra, đều không tránh được ngón tay dài của anh ràng buộc. Cô sợ nhắm hai mắt, run giọng, như là không thèm đến xỉa, gầm nhẹ. Trong đầu, hiện lên hình ảnh đương thời đang bị truyền thông xào đến hừng hực, trưởng bối ra tay với vãn bối, điều này làm cho cô càng e ngại rụt người.



Mi tâm Hoắc Thiên Kình nhảy thình thịch, ngón tay nhiễm đến nước mắt căng thẳng, đột nhiên vừa thu lại, bắt được mặt cô, giơ lên.

Cắn răng: "Em nói lại lần nữa thử xem!"

Biến thái?

Nhiều năm như vậy, anh ẩn sâu hết thảy nỗi lòng, bây giờ, bị cô dễ như ăn cháo chụp cho hai chữ gay gắt như vậy, trái tim không phải không đau. Thậm chí, không cam lòng.

Những năm này, anh tự nhận đao thương bất nhập, ai cũng không làm gì được anh.

Một mực, gặp phải cô.

Từ đây, cô ban cho anh uy hiếp; mà anh, ban cho cô vũ khí tổn thương anh.

Cô hít sâu một cái, "Con có nói sai sao? Chú vừa làm cái gì, trong lòng chú rất rõ ràng..." Hành động như vậy, không phải biến thái thì là cái gì?

Anh trào phúng hừ lạnh: "Sờ soạng em?"

"Chú ——" cô tức giận đến ngoác mồm lè lưỡi, khuôn mặt nhỏ lúc hồng lúc trắng. Làm loại chuyện đáng thẹn kia, anh lại còn có mặt nói tới lẽ thẳng khí hùng như vậy.

Anh là trưởng bối!

Tự mình là vãn bối nhỏ hơn anh 12 tuổi, anh làm sao có thể không biết liêm sỉ như vậy?

"Anh... Biến thái cuồng!" Cô vừa sợ vừa tức quát mắng.

Con mắt Hoắc Thiên Kình nhắm lại, nguy hiểm cuồn cuộn. Một tay siết lại eo cô, kéo cô một cái, "Luôn mồm luôn miệng mắng tôi biến thái, ngày hôm nay nếu tôi không ngồi vững cái danh 'Biến thái' này, không phải đáng tiếc sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play