Đồng Tích chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tư thái ái muội với trưởng bối như vậy —— đúng, cái này nên có thể gọi là 'Ái muội' chứ? Đây chính là ở nhà chính. Bộ dáng vẻ này của bọn họ, phàm là bị bất kỳ một ai bên trong nhìn thấy, hậu quả kia đều là không thể tưởng tượng nổi —— chú ba đến cùng đang suy nghĩ gì, cô không hiểu. Thế nhưng cô rất rõ ràng, lấy tính tình chú ba là không sợ bị người nhìn thấy.

Nhưng cô không giống vậy.

Vì vậy, cũng không dám phản kháng, từ trong hộp bánh bích quy lấy bánh bích quy ra, ngoan ngoãn đưa đến trước mặt anh.

Hoắc Thiên Kình mở miệng, không nhanh không chậm cắn một cái. Ánh mắt lại là trước sau sáng quắc nhìn xem cô, nhìn chăm chú làm cho cô càng ngày càng không dễ chịu, ngón tay tê dại. Trước khi không chống đỡ được, cô cuối cùng buông bánh bích quy ra, muốn rút tay của mình về.

Nhưng...

Còn không rút về, đầu ngón tay bỗng nhiên kéo tới một luồng cảm giác nóng bỏng. Trố mắt, chỉ thấy anh đã cúi đầu ngậm ngón tay của cô.

Trời! Chuyện này... Chuyện này...

"... Chú ba." Cô trợn mắt há mồm, phiền muộn gọi, trong đầu lập tức trống rỗng.

Hô hấp, đều dừng lại.

Lý trí lưu lại nói cho cô, cô bây giờ nhất định phải rút tay về. Nhưng đầu lưỡi ẩm ướt của anh quấn lấy ngón tay của cô, thậm chí, ác liệt mút...

Cô kinh hãi.



Cả người, như là bị điện chạy qua.

Cảm giác tê dại xa lạ, từ ngón tay, một đường chạy qua toàn thân, làm cho cô hai chân như nhũn ra, cả người giống như là muốn ngã oặt vào trong lồng ngực của anh...

"Chú ba, chú... Buông tay!"

Rốt cuộc tìm được giọng của mình, trong giọng cô khóc nức nở có kiên quyết, lại chứa sợ hãi, bất an.

Còn có...

Xấu hổ.

Bọn họ là quan hệ trưởng bối và vãn bối, bây giờ làm việc này đến cùng là sao?

Trong ánh mắt Hoắc Thiên Kình, tròng mắt xẹt qua kiềm chế tức giận, bỗng nhiên liền hóa ngậm thành cắn.

Cắn đến vẫn đúng là không nhẹ. Không hề có điềm báo trước, làm Đồng Tích đau đến lông mày vo thành một nắm, rên rỉ, "Đau... Đau..."

Làm như trút giận cái gì, lại làm như trừng phạt, Hoắc Thiên Kình là quyết tâm, cắn cho cô viền mắt đỏ, mới nhả ra.

Năm ngón tay ngay cả trái tim, vô cùng đau đớn.



Đồng Tích thu tay về, vừa nhìn, trên đầu ngón tay đã trắng một vòng, chợt cảm thấy vừa tức lại oan ức.

Nơi nào còn biết sợ? Nắm đấm liền nện anh, "Con đang yên đang lành, không đụng tới chú, không chọc giận chú, chú tức giận với con cái gì!"

Cái tên này là thuộc giống chó sao?

Anh giữ tay cô trong lòng bàn tay, mặt không cảm xúc, trừng cô, "Đây là trừng phạt."

Cô càng oan ức, "Con đến cùng làm gì sai, chú đến trừng phạt con? Một buổi tối đều bày sắc mặt cho con xem, vốn là không hiểu ra sao!"

Không hiểu ra sao?

Phải, cái con bé không tim không phổi này làm sao hiểu được tâm tư của anh chứ?

Vừa nghĩ tới cô không chút do dự đồng ý chuyện đính hôn, tâm trạng Hoắc Thiên Kình càng là khó chịu.

Nắm cằm dưới của cô, thô bạo giơ khuôn mặt nhỏ của cô lên, "Đồng Tích, cánh của em thực sự là càng ngày càng cứng rồi, bây giờ cũng dám ở trước mặt tôi hô to gọi nhỏ!"

Vẻ mặt lãnh khốc, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn, dữ dằn.

Đồng Tích bị hung dữ đến nhát gan rụt cái cổ, một giây sau, lại bạo gan nói: "Dù cho hô to gọi nhỏ là con không đúng, nhưng cũng là chú không hiểu ra sao cắn con trước. Chính chú xem, đều muốn chảy máu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play