Hai người, ở trong thang máy không biết giằng co bao lâu, Đồng Tích chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể đều cứng ngắc, lúc hô hấp sắp đình chỉ, nhân viên sửa chửa mới khoan thai đến muộn. . .
Cũng may, trong lúc này, thang máy đều không có rơi xuống chút nào nữa.
Nhân viên sửa chữa bảo trì vừa thấy bị nhốt bên trong lại chính là Hoắc tổng giám đốc, bị dọa cho phát sợ. Nào dám thất lễ? Dùng hết sức lực từ lúc bú sữa, lấy tốc độ nhanh nhất cứu hai người ra ngoài.
Nhân viên sửa chữa bảo trì đều làm tốt tâm lý chuẩn bị cuốn gói, thế nhưng ngoài ý muốn, Hoắc tổng giám đốc sắc mặt thật không có rất khó coi, càng không có chỉ trích. Chỉ là một vị bé gái trẻ tuổi xa lạ khác ngược lại mặt đỏ tới mang tai, trước tiên chạy ra ngoài.
Hình ảnh này cũng không khỏi khiến người ta hiếu kỳ trong thang máy này đến cùng xảy ra chuyện gì.
Hoắc tổng giám đốc chẳng lẽ cùng em gái học sinh... ? Này cũng không kì lạ. Bây giờ người có tiền, tìm cô gái càng ngày càng trẻ.
Lúc trở về, Hoắc Thiên Kình tự mình lái xe.
Đồng Tích có ý định giữ một khoảng cách với anh, ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
Toàn bộ hành trình đều không nói lời nào, mặt liền quay ra ngoài cửa sổ, mặc cho cảnh đêm thành phố từ trên mặt đảo qua.
Chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh trong thang máy, liền cảm thấy không dễ chịu, lúng túng lại phiền muộn.
Anh là trưởng bối, chú ba của vị hôn phu của cô...
Giữa bọn họ chênh lệch hơn mười tuổi...
Anh làm sao có thể đối với cô có... Có loại phản ứng đáng thẹn kia?
Hai tay Đồng Tích đặt trên đầu gối nắm chặt hơn, mãi đến khi xe dừng lại, cô hầu như là lập tức muốn đẩy cửa bước xuống. Cùng anh ngốc ở trong một cái không gian nhỏ hẹp bịt kín như thế, cô sợ mình sẽ nghẹt thở mà chết.
Nhưng...
Mới nhảy xuống xe, thân ảnh người đàn ông cao lớn bỗng dưng bao phủ lại đây.
Tính áp bức quá mạnh, đột nhiên không kịp chuẩn bị, làm cho cô gấp lùi một bước. Quá hoang mang, dưới chân không vững, hầu như lảo đảo, bị anh đưa cánh tay siết lại eo ổn định.
Sau gáy suýt chút nữa đập vào trên xe phía sau, may mà anh động tác nhanh chóng, giơ tay vượt qua, cuối cùng chỉ đập ở trên mu bàn tay anh.
Không đau.
Chỉ là, lần này...
Làm cô vốn là muốn nhanh chóng thoát đi, ngược lại cách anh càng ngày càng gần rồi. Cả người cô liền bị anh chặn lại ở giữa thân xe và lồng ngực anh. Cô cảm nhận nhiệt độ, nhịp tim đập của anh, thậm chí, sức mạnh trên cơ ngực cường tráng thuộc về đàn ông của anh...
ánh đèn khu biệt thự lờ mờ từ trên chiếu xuống dưới, dung nhan lạnh lùng giống như điêu khắc của anh ở trong sắc tối như ẩn như hiện, cả người càng như thâm trầm thần bí, càng làm người cảm thấy nguy hiểm.
Hai tay Đồng Tích đặt trên vai anh, đầu ngón tay trắng như tuyết đều đang run rẩy. Muốn giãy dụa, nhưng cách anh gần như thế, cả người không hiểu sao lại như bị chuốc thuốc tê, càng là chốc lát đều không thể động đậy.
"Từng học khóa sinh lý chưa?" Anh cúi đầu chăm chú nhìn cô, đột nhiên mở miệng. Tiếng nói ảm ách, ở ban đêm gợi cảm đến làm cho lòng người kinh ngạc.
Đặc biệt là, hai người đến gần như thế...
Đồng Tích thở dốc, một lát mới tìm được giọng của mình, "Cái...cái gì?"
"Những thứ kia chỉ là phản ứng sinh lý bình thường." Anh nói nhỏ. Xem kỹ nhìn cô chốc lát, thấy dáng dấp cô tỉnh tỉnh mê mê, mới lại trầm thấp bồi thêm một câu: "Tôi tuy là trưởng bối, nhưng cũng chỉ là một đàn ông bình thường, rõ ràng?"
Cẩn thận nghe, có thể nghe được giọng điệu người đàn ông mơ hồ thay đổi. Trở nên nguy hiểm phân tán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT