Sau khi cháo được nấu xong Cố Triêu Hi kiên trì không để cho anh đút, muốn tự mình ăn.
Cậu thật sự không hy vọng nội dung vở kịch sẽ phát triển theo hướng cậu không mong muốn....đút cơm gì đó, thôi bỏ đi, cũng chẳng phải phim.
Cũng may Thịnh Minh Dịch không ép cậu.
Sau khi ăn xong Cố Triêu Hi vẫn còn phải truyền hai bình nước nữa, cậu bảo Thịnh Minh Dịch cứ đi làm đi, nhưng Thịnh Minh Dịch không thèm để ý đến cậu. Cậu biết Thịnh Minh Dịch là một người có trách nhiệm, sẽ không để mặc người bệnh không quan tâm đến, vì vậy cậu cũng không khuyên nữa, chỉ nói với anh: "Anh có thể dùng máy tính của tôi để làm việc."
"Không cần." Thịnh Minh Dịch ngồi trên ghế sofa cạnh giường, dùng điện thoại xử lý công việc, "Cậu ngủ đi."
Cố Triêu Hi ngoan ngoãn nghe lời. Cậu biết chỉ khi nào bản thân khỏi hẳn thì mới có thể chấm dứt thời gian xấu hổ này.
Cũng may sau khi truyền xong ba bình thuốc thì cơm sốt cũng giảm. Chỉ cần hết sốt thì tất cả sẽ tốt. Thịnh Minh Dịch làm cơm tối cho cậu, ăn tối xong anh hỏi: "Có cần tôi ở lại chăm sóc cậu nữa không?"
Cố Triêu Hi nói: "Không cần đâu, anh cứ đi làm việc của anh đi."
Thịnh Minh Dịch gật gật đầu: "Vậy cậu tự chăm sóc mình. Nhớ uống thuốc đúng giờ."
Làm phiền đối phương cả một ngày, Cố Triêu Hi ngại vô cùng, cậu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi......"
"Bên ngoài lạnh lắm, cậu đừng ra." Thịnh Minh Dịch nói, "Có việc gì thì gọi cho tôi."
Cố Triêu Hi gật gật đầu: "Đi đường cẩn thận."
Thấy cổ đối phương không có khăn, cậu bảo anh chờ một lát, sau đó lấy khăn của mình đưa cho anh.
Thịnh Minh Dịch nói cảm ơn sau đó nhận lấy quàng lên cổ.
Theo lý mà nói, Cố Triêu Hi hẳn nên lễ phép nói một câu: "Có thời gian rảnh thì đến thăm chó mèo nhé." Nhưng cậu thật sự muốn kết thúc tất cả, không muốn gặp nữa! Cho nên phải nhịn xuống không nói.
Thôi quên đi, đành làm một người không lễ phép vậy.
Gương vỡ lại lành gì gì đó, gượng gạo lắm!! Không có khả năng! Cậu đã chết, cũng sẽ không nối lại tình xưa đâu.
Nhưng cậu không nói, không có nghĩa là Thịnh Minh Dịch không thể đến.
Từ ngày đó trở đi, Thịnh Minh Dịch vẫn thường đến. Có đôi khi là nghỉ trưa, có lúc là sau khi tan làm, có lúc là cuối tuần. Mỗi lần đến đều mang đồ đến, đồ ăn, đồ uống, có lúc là đồ cho chó mèo, có lúc là đồ cho người. Những ngày phải làm việc thì đến chơi một lúc, ngày được nghỉ thì thường đến chỗ cậu ăn cơm.
Có đôi khi ăn cơm xong thì cùng cậu dắt chó đi dạo. wattpad-camduongquytmat
Sau mười lần thì Cố Triêu Hi cảm thấy không thích hợp lắm.
Cậu hỏi đồng nghiệp: "Mọi người lúc nhận nuôi chó mèo, chủ cũ có thường xuyên đến nhà thăm không?"
Đồng nghiệp tỏ ý không có: "Chủ cũ kia...... có thể là đang mượn cớ đến nhà gặp cậu ấy chứ?"
Cố Triêu Hi: "......"
Là tôi quá trì độn, hay là đồng nghiệp quá mẫn cảm??
Lúc Thịnh Minh Dịch lần thứ mười một gõ cửa kia, cậu cuối cùng cũng đưa ra ý kiến: "Nếu không ngài mang hai đứa nó về nhà đi......"
Thịnh Minh Dịch khẽ nhíu mày: "Mất kiên nhẫn nhanh như vậy sao?"
Cố Triêu Hi: "Tôi chỉ cảm thấy ngài có vẻ cực kỳ không nỡ xa hai đứa nó.... với lại hai đứa nó cũng rất thích anh, tôi không thể tranh giành tình yêu đó được."
"Không" Thịnh Minh Dịch nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi chẳng qua muốn thử thách lòng kiên nhẫn và lực tương tác của cậu mà thôi, bây giờ xem ra cậu vẫn còn phải cải thiện nhiều lắm."
Cố Triêu Hi muốn thả chó ra cắn anh.
Nhưng chó là do anh nuôi, nhất định sẽ không cắn anh.
*
- - Nếu anh đã cảm thấy tôi không có sự kiên nhẫn vậy thì mang chó với mèo nhà anh về đi.
Cách năm mới chỉ còn một tuần lễ nữa, Cố Triêu Hi nghĩ chắc Thịnh Minh Dịch đã được nghỉ lễ rồi, vì vậy gọi điện thoại cho anh, nói với anh năm mới bản thân muốn đi du lịch, muốn hỏi xem có thể gửi mèo và chó ở nhà anh không.
Cậu đã nghĩ rồi, nếu như trực tiếp nói muốn trả hàng thì Thịnh Minh Dịch chắc chắn sẽ không đồng ý. Đầu tiên cứ đưa về nhà anh trước đã sau đó mới nói bản thân không muốn nữa, Thịnh Minh Dịch hẳn là cũng không còn cách nào.
Còn sau này Thịnh Minh Dịch có mang hai đứa cho ai không thì cậu cũng không muốn biết cũng không có sức quan tâm đến.
Thịnh Minh Dịch không biết gì đến kế sách của cậu nên đồng ý ngay.
Tận đến lúc anh đồng ý xong, Cố Triêu Hi mới đột nhiên nghĩ đến một vấn đề cực kỳ nghiêm túc: "Ngại quá....tôi quên hỏi, năm mới anh không về nhà sao?"
"Không về." Thịnh Minh Dịch nói, "Đến năm mới tôi sẽ đến đón bọn nó."
"Không phải, cái kia...... là do tôi vừa rồi suy nghĩ không thấu đáo, " Cố Triêu Hi, "Nếu anh về nhà mừng năm mới thì cứ để chó mèo ở nhà tôi, tôi sẽ nhờ đồng nghiệp đến nhà chăm sóc giúp."
Thật ra cậu vốn dĩ cũng không định đi du lịch, năm mới ở nhà nghỉ ngơi không sướng hơn à? Nhưng lời đã ra khỏi miệng nên đành phải lấp liếm.
"Thật sự không về." Thịnh Minh Dịch nói, "Trước kia tôi cũng đã từng nói với cậu rồi đúng không? Tôi và gia đình đoạn tuyệt quan hệ, mấy năm rồi không về nhà."
"Thôi được rồi."
Cố Triêu Hi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc. wattpad-camduongquytmat
Buổi chiều cùng ngày, Thịnh Minh Dịch lái xe đến đón hai đứa, cậu cũng đi theo đưa hai đứa về nhà.
Bầu trời xám xịt, thời gian này đang diễn ra lễ hội mùa xuân, trên đường tắc nghẽn, lâu lắm rồi mà vẫn không nhúc nhích được tí nào. Cố Triêu Hi đánh vỡ trầm mặc, thuận miệng hỏi: "Năm mới anh không về nhà, cũng không đi đâu chơi à?"
Thịnh Minh Dịch nói: "Không có hứng thú."
Cố Triêu Hi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Không nhìn ra được anh lại là người vô vị thế đấy."
Thịnh Minh Dịch thản nhiên nói: "Có một mình thì làm gì cũng chẳng có hứng thú."
Anh như vậy thật sự rất giống một quả phu u buồn vì vợ đã chết......
Cố Triêu Hi chưa từng nghĩ đến anh sẽ trở thành thế này, trước kia tên này có rất nhiều hứng thú, thường sắp xếp thời gian rảnh cực kỳ hợp lý, còn thường tổ chức các loại hoạt động.
Thịnh Minh Dịch mở nhạc, là bài hát mà Cố Triêu Hi nghe thấy hôm ở nhà anh kia.
Giọng nữ tang thương vang lên: " Chúng ta yêu nhau như vậy/ cuối cùng vẫn chia tay/ chỉ còn những hồi ức kia vẫn mãi vùng vẫy kéo dài hơi tàn......"
Cố Triêu Hi nhìn xuống, trên màn hình hiện tên tài hát là《 Nếu không rời xa》, ca sĩ Phan Hồng Việt.
Ca khúc này hợp hoàn cảnh phết. wattpad-camduongquytmat
Cố Triêu Hi nhịn không được nhìn Thịnh Minh Dịch một cái, trong lòng nghĩ đừng bảo anh ta đang cố ý mở cho cậu nghe đấy nhé?
Muốn nói gì? Muốn ám chỉ gì?
Hay là do mình nghĩ nhiều??
Sau khi về đến nhà hai người mang chó và mèo vào trong, ngay lúc đó Thịnh Minh Dịch nhận được điện thoại, có chút công việc cần phải xử lý, cho nên vào thư phòng, bảo Cố Triêu Hi cứ tự nhiên.
Cố Triêu Hi tìm phun sương sát trùng cho động vật, phun lên chỗ ở của hai đứa một ít, sau đó chuẩn bị đồ ăn thức uống cho hai đứa.
Sau khi làm xong cậu muốn đi luôn, không sợ chút nữa Thịnh Minh Dịch nhất định sẽ bảo cậu ở lại ăn cơm tối. Ăn cơm tối xong đối phương nhất định lại đưa cậu về nhà. Sau khi đưa cậu về đến nhà Thịnh Minh Dịch lại phải lái xe về nhà mình. Như vậy rất phiền phức, làm người ta mệt mỏi.
Cậu đang định đến cửa thư phòng nói tiếng chào tạm biệt rồi đi thì chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Cố Triêu Hi đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo, bên ngoài thế mà lại là ba của Thịnh Minh Dịch!
Mẹ ơi!
Chuyện này đáng sợ quá!!!
Cố Triêu Hi luống cuống, theo bản năng muốn trốn đi.
Chẳng nhẽ mình sắp bị ngã ngựa rồi sao??!
Có cái tầng hầm nào để cậu chui xuống bây giờ không?!
Ba anh ta đến đây làm gì?!
Ba người ta đến thăm con trai đấy! Đây là đạo lý hiển nhiên mà!!
A a a!!
Xong rồi xong rồi!
Ngay lúc cậu đang không biết làm sao thì Thịnh Minh Dịch đi từ thư phòng ra, hỏi một câu: "Ai vậy?"
Cố Triêu Hi theo bản năng nắm chặt lấy nắm cửa, trái tim hoảng loạn, mạnh mẽ đẩy cửa ra!
Gió tuyết bay bay, trong cửa ngoài cửa, hai người nhìn nhau, đều mang vẻ mặt nhìn thấy quỷ.