- Mật Kết-

"Bao nhiêu tiền thì có thể bao cậu?" Ban đêm gió lạnh, Thịnh Minh Dịch lễ độ hỏi.

Cố Triêu Hi tức gần chết."Lại muốn lấy tiền ra làm nhục tôi à?"

Thịnh Minh Dịch khẽ nhíu mày: "Lại?"

Cố Triêu Hi biết mình lỡ mồm, không vui nói: "Cơ thể tôi chân tay đầy đủ khỏe mạnh, không cần bao dưỡng, với lại công ty của chúng tôi là công ty chính quy, không giống như anh nghĩ đâu."

Đầu cậu bây giờ vô cùng choáng váng, chỉ muốn nằm nghỉ ngơi ngay lập tức, ngay cả đánh giá kém cũng lười quan tâm, trực tiếp quay người đi.

"Tôi không nói là bao dưỡng, " Thịnh Minh Dịch giữ chặt cánh tay cậu, "Tôi có nói chữ 'dưỡng' kia sao? Ý của tôi là bao nhiêu tiền có thể....nhận thầu cậu? Để cậu chỉ phục vụ mình tôi thôi."

Nhận thầu là cái mẹ gì?

Cố Triêu Hi gạt anh ra: "Bao nhiêu tiền cũng không được, tôi có thể từ chối đơn."

"Được, " Thịnh Minh Dịch gật gật đầu, "Tôi đi tìm ông chủ của cậu."

Nói xong anh đi về phía bãi đỗ xe. wattpad-camduongquytmat

"Anh uống rượu anh còn muốn lái xe à?" Cố Triêu Hi vội chạy đổi theo túm anh lại, không kiên nhẫn nói, "Gọi người lái thay, về nhà đi. Đừng có điên nữa."

Lần này đổi lại Thịnh Minh Dịch gạt cậu ra, bước nhanh về phía trước.

Hai người lôi lôi kéo kéo mãi mới đến được chỗ đậu xe. Cố Triêu Hi có thể cảm nhận rất rõ Thịnh Minh Dịch đang tức giận, trên người anh mang theo một loại sức mạnh không đạt được mục đích thì sẽ không thôi, nhưng cậu cũng thật sự rất tức giận đấy.

Mở cửa xe ra Thịnh Minh Dịch định ngồi vào chỗ lái, Cố Triêu Hi kéo anh lại nhét vào chỗ ngồi phía sau, bản thân cũng chen vào theo, nắm chặt tay anh không để anh cựa linh tinh, sau đó vất vả lắm mới rút ra được một tay gọi người lái thay đến.

Sau khi người lái thay đến Cố Triêu Hi nói địa chỉ nhà Thịnh Minh Dịch. Sau đó buông tay Thịnh Minh Dịch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cuối cùng Thịnh Minh Dịch cũng yên tĩnh lại.

Hơi rượu trên người hai người hòa lẫn vào nhau, càng ngửi càng say. Cả người Cố Triêu Hi khô nóng nên mở cửa sổ ra một chút, Thịnh Minh Dịch lập tức đưa tay sang đóng cửa lại.

Cố Triêu Hi trừng mắt liếc anh một cái sau đó hầm hừ nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy anh nữa.

Nhưng vừa nhắm mắt lại chẳng qua bao lâu cậu đã lăn ra ngủ mất.

Thịnh Minh Dịch vẫn còn tỉnh táo, thấy cậu ngủ liền cởi áo khoác ra đắp cho cậu, sau đó nắm lấy cằm cậu kéo về phía mình để anh có thể dễ dàng nhìn gương mặt cậu.

Suốt chặng đường anh nhìn cậu, mày vẫn luôn cau lại, có hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ trong đầu.

Sau khi đến nơi anh kéo người lên cõng vào nhà. Vừa mở đèn lên Hermes ngay lập tức lao ra đón, chạy vòng quanh anh vẫy đuôi điên cuồng, còn sủa hai tiếng gâu gâu.

"Xuỵt——" Thịnh Minh Dịch dùng ánh mắt ra hiệu cho chú chó, để nó im lặng.

Hermes lập tức im lặng, ngẩng đầu lên liếm liếm bàn tay Cố Triêu Hi buông thõng bên người.

Thịnh Minh Dịch mang người đặt lên giường của mình, đầu tiên mở điều hòa ra sau đó tháo cà vạt ngồi xuống nghỉ ngơi.

Đợi đến lúc trong phòng bắt đầu ấm lên, anh cởi giày và áo khoác của Cố Triêu Hi ra, lấy một chậu nước ấm rửa mặt và tay cho cậu, lúc đụng đến đôi chân bị lạnh cóng như miếng sắt ấy anh lại đổi một chậu nước ấm khác, để cậu ngâm chân.

Cố Triêu Hi ngủ say như chết, chẳng biết gì. wattpad-camduongquytmat

Hermes gác cằm lên chân cậu, đôi mắt đen nhánh xoay qua xoay lại.

Mười phút sau, Thịnh Minh Dịch lau chân cho người nào đó rồi nhét cậu vào ổ chăn, vén chăn cẩn thận xong mới đi ra ngoài tắm rửa.

Tắm xong thì cho chó mèo ăn, sau đó lại vào thư phòng một lúc cuối cùng mới quay lại phòng ngủ.

Hình như nhiệt đồ của điều hòa để hơi cao nên Cố Triêu Hi bị nóng, không thoải mái bắt đầu cựa, ho khan mấy tiếng.

Thịnh Minh Dịch đứng dậy tìm thuốc, gọi người tỉnh dậy.

Cố Triêu Hi cố gắng mở mắt ra, không biết chuyện gì đang xảy ra, sau khi mơ mơ màng màng uống thuốc xong mới dần dần khôi phục lại ý thức.

"Anh ngủ ở đâu?" Cậu hỏi.

Cậu nhớ phòng ngủ cho khách nhà Thịnh Minh Dịch không có chăn đệm.

Thịnh Minh Dịch cầm điều khiển điều hòa lên nhấn nhấn mấy cái: "Nếu cậu không để ý thì chúng ta ngủ chung, còn nếu để ý thì cứ lo cho bản thân trước đi."

Ngay sau đó Cố Triêu Hi quay người đưa lưng về phía anh, nhắm mắt lại mặc kệ anh.

Tuy nhắm mắt lại nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt của Thịnh Minh Dịch đang nhìn mình.

Tầm năm phút sau, cậu quay đầu lại nhìn người đang đứng bên cạnh giường, không nhịn được nhíu mày lại: "Anh rốt cuộc đang nhìn gì vậy?"

"Không có gì." Thịnh Minh Dịch đi ra ngoài tắt đèn giúp cậu, "Ngủ ngon."

Tiếng đóng cửa vang lên cả căn phòng rơi vào bóng tối. wattpad-camduongquytmat

Cố Triêu Hi cởi quần và áo len ra, để mình ngủ thoải mái hơn, nhưng chăn đệm nơi đâu cũng có hơi thở của Thịnh Minh Dịch, bốn phương tám hướng ôm ấp lấy cậu làm cho cậu hơi ngại.

Hơi thở kia giống như có thể xuyên qua làn da nóng bỏng của cậu xâm nhập vào cơ thể, khơi gợi lên cảm xúc khác lạ ở một vài nơi nào đó. Không biết có phải do tác dụng của cồn không mà bỗng nhiên cậu lại nhớ về những hình ảnh cùng ai đó ôm nhau ngủ. Xuân hạ thu đông, ban ngày hay là đêm đen, bọn họ ôm nhau trong ngôi nhà thuê ấm áp ấy, nói lời tình tứ, nghe nhạc....cũng làm rất nhiều chuyện thân mật.

Trước kia Thịnh Minh Dịch luôn dịu dàng kiên định, ngẫu nhiên sẽ có lúc xấu xa, nhưng vẫn luôn khống chế ở mức cậu thích.

Mà bây giờ......

Cố Triêu Hi nâng tay sờ lên chiếc gối của Thịnh Minh Dịch.

Đột nhiên tầng trên vang lên một giọng hát nữ tang thương: "Nếu bàn tay anh không ấm áp như vậy / Nếu nước mắt của em không rơi xuống"

Dọa Cố Triêu Hi vội vàng rụt tay về.

Trên thực tế cậu cũng chẳng sờ được gì.

Cậu nghe thấy bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, Thịnh Minh Dịch hình như là lên lầu.

Tầng trên vẫn còn hát: "Chúng ta yêu nhau như vậy/ cuối cùng vẫn chia tay/ chỉ còn những hồi ức kia vẫn mãi vùng vẫy kéo dài hơi tàn......"

Rất nhanh, tiếng hát ngừng lại.

Thịnh Minh Dịch cũng quay lại.

Cố Triêu Hi không nhịn được nghĩ, bài hát kia hay phết, cũng phù hợp hoàn cảnh nữa, chỉ đáng tiếc cậu không nhớ được lời, cũng không biết tên bài hát là gì.

*

Hôm sau là thứ bảy, Cố Triêu Hi tỉnh từ sớm. wattpad-camduongquytmat

Không nghĩ đến Thịnh Minh Dịch còn dậy sớm hơn cả cậu, đã chuẩn bị xong bữa sáng. Cháo còn có cả bánh bao nữa.

"Trong phòng tắm có bàn chải đánh răng và khăn mặt mới đấy." Thịnh Minh Dịch vừa uống sữa đậu nành vừa xem tin tức buổi sáng, bọng mắt xuất hiện một quầng xanh, có vẻ đêm qua ngủ không ngon.

Cố Triêu Hi đánh răng rửa mặt xong ngồi xuống bàn đang định ăn cơm thì Thịnh Minh Dịch lại nhắc cậu: "Uống thuốc."

Cậu đành bỏ bát xuống, uống thuốc xong mới ăn tiếp.

Sau khi ăn xong Cố Triêu Hi nói: "Cảm ơn đã chiêu đãi, tôi về đây."

Thịnh Minh Dịch cầm chìa khóa xe lên: "Tôi đưa cậu về."

"Không cần, tôi tự mình về là được."

"Tiện đường."

Nếu tiếp tục từ chối thì có vẻ để ý quá nên Cố Triêu Hi đành phải đồng ý.

Trên đường đi hai người không nói chuyện với nhau.

Sau khi ra khỏi nhà tầm mười phút, ông chủ gửi tin nhắn đến cho Cố Triêu Hi, bảo cậu đến công ty một chuyến. Vì thế lúc đi ngang qua công ty mình cậu bảo Thịnh Minh Dịch cho cậu xuống.

Thịnh Minh Dịch dừng lại.

Cố Triêu Hi khôi phục lại trạng thái làm việc, mỉm cười vẫy tay nói tạm biệt với anh.

"Tạm biệt." Thịnh Minh Dịch gật đầu một cái, lái xe đi.

Cố Triêu Hi nghĩ thầm có phải anh ta đã quên chuyện tối hôm qua anh ta nói muốn "nhận thầu" rồi không.

Tốt nhất là quên.

Cố Triêu Hi lên lầu, gõ cửa sau đó bước vào phòng làm việc của ông chủ.

Ông chủ của cậu ông cụ Vương Hồng Đức mặc trên người một bộ quần áo mộc mạc, ông đang ngồi trong phòng chơi đùa với chú vẹt nhỏ. Thấy cậu đến thì nhiệt tình chào hỏi, hỏi cậu gần đây thế nào.

"Vẫn tốt ạ." Cố Triêu Hi cười hỏi, "Tìm cháu có chuyện gì thế ạ?"

Ông cụ nói: "Ta mang ít trà mới về, chút nữa có một vị khách đến đây, chúng ta cùng nhau thưởng thức."

Cố Triêu Hi nói: "Vâng." Sau đó bắt đầu pha trà.

Năm phút sau, khách của ông chủ- Thịnh Minh Dịch tiên sinh cũng đã đến, chuyện cũ lại được nhắc lại.

"Muốn nhận thầu ngài Cố đây cần bao nhiêu tiền?" Anh nghiêm túc hỏi.

Tuy rằng "Nhận thầu" nhưng lúc nói từ này ra cứ cảm thấy kỳ lạ......

Cố Triêu Hi cong môi: "Ngài cứ như vậy thì tôi sẽ từ chức."

Thịnh Mịnh Dịch cũng mỉm cười: "Vậy lại càng đúng ý tôi."

Cố Triêu Hi ngay lập tức quay đầu lại nhìn ông chủ nhà mình: "Cháu nói đùa đấy, cháu không từ chức đâu."

Ông cụ rót nước vào cốc cho hai người, nói với Thịnh Minh Dịch: "Triêu Hi là nguyên lão của công ty chúng tôi, là nhân viên tốt nhất ở đây, muốn cậu ấy chỉ phục vụ mình ngài ít nhất cũng phải 100 triệu."

"Được, " Thịnh Minh Dịch không chút do dự.

Cố Triêu Hi bất động thanh sắc. wattpad-camduongquytmat

Ông cụ cười: "Thịnh tổng đồng ý sảng khoái thế này làm tôi lại thấy mình ra giá hơi thấp đấy. Một tỷ, được không?"

Thịnh Minh Dịch gật đầu: "Không thành vấn đề."

"Hừm......" Ông cụ sờ sờ đầu, hơi khó xử, "Hình như vẫn hơi thấp thì phải?"

Thịnh Minh Dịch liếc mắt nhìn Cố Triêu Hi một cái: "Tôi có thể đặt cả tài sản của tôi."

"Được rồi được rồi, " Tim Cố Triêu Hi giống như bị đâm một cái, cậu tránh ánh mắt của Thịnh Minh Dịch nhỏ giọng nói, "Xin lỗi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi......"

Thịnh Minh Dịch nâng tay: "Xin cứ tự nhiên."

Cố Triêu Hi xin lỗi ông chủ, sau đó rời đi.

Trên đường về tuyết bắt đầu rơi, sau khi về đến nhà cậu không nỡ bật điều hòa, vùi mình vào ổ chăn lạnh băng, nằm mãi mới ấm lên được. Mấy ngày hôm nay thật sự rất mệt, cậu lười không muốn động đậy nữa cũng không muốn quan tâm đến ông chủ và Thịnh Minh Dịch nói chuyện thế nào.

Nhưng rất nhanh ông cụ đã gửi cho cậu một tin nhắn, nói với cậu rằng ông sẽ không bán cậu đâu, còn bảo cậu không cần để ý đến cái đánh giá kém kia cứ mặc kệ nó đi.

Cố Triêu Hi trả lời lại "Vâng", sau đó đi ngủ.

Tối hôm đó cậu phát hiện Thịnh Minh Dịch đã sửa đánh giá kém kia, xóa đi tiểu luận một nghìn chữ, còn bổ xung mấy câu lời hay ý đẹp.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Cố Triêu Hi nấu một bát mì phong phú thưởng cho chính mình.

Dựa vào sự hiểu biết của cậu đối với Thịnh Minh Dịch thì cậu biết tên kia lòng tự trọng rất cao, cũng không phải kiểu người sẽ bỏ hết mặt mũi bám theo cậu, cho nên cậu không cần phải lo lắng đối phương sau này sẽ tiếp tục dây dưa với mình.

Nhìn thấy lịch sử không có đánh giá kém của mình, trong lòng Cố Triêu Hi cảm thấy mỹ mãn, lại thưởng cho bản thân được nghỉ ngơi mấy ngày, để dưỡng cho cơ thể này tốt lên rồi mới bắt đầu làm việc tiếp.

Cậu nhìn email, một đống lời hẹn cậu. Cậu cảm thấy bồi bạn với người lớn quá mệt nên nhận đơn của một bạn nhỏ. Vừa hay nhìn thấy một vị S tiên sinh chi ra một số tiền lớn, nói rằng phải đi công tác vài ngày muốn tìm một người đến nhà chăm sóc cho đứa nhỏ.

"Hai bé trai, đều năm tuổi, cực kỳ dễ thương, không ồn ào nghịch ngợm rất ngoan. Yêu cầu mỗi ngày phải gửi video cho tôi, tôi phải đảm bảo rằng bọn nó không bị ngược đãi."

Cố Triêu Hi cảm thấy không có vấn đề gì thế là nhận đơn. wattpad-camduongquytmat

Sáng sớm hôm sau cậu đúng giờ đến cửa, tiểu khu S tiên sinh sống là một trong những nơi đắt nhất thành phố này, nhà là kiểu biệt thự độc lập kiểu Âu. Cây cối xung quanh tỏa bóng mát, bãi cỏ xanh tươi, còn có một hồ nước nửa hình tròn, môi trường cực kỳ tốt.

Cố Triêu Hi nở một nụ cười thân thiện, sau đó dùng mật khẩu mà chủ nhân căn nhà này đã cho cậu mở cửa ra——

Chỉ thấy một mèo một chó ngoan ngoãn ngồi chờ ngay cửa.

Dáng vẻ này rất giống Hermes và Nãi Tích.

Cố Triêu Hi lùi lại nhìn bên ngoài, sau đó lại quay đầu nhìn một mèo một chó.

Hermes vẫy vẫy đuôi với cậu.

Cố Triêu Hi mờ mịt: "Đây là chuyện gì? Mình đi nhầm à??"

Lúc này, App cùng bạn nhảy ra một thông báo, S tiên sinh hỏi: "Nhìn thấy mấy đứa nhỏ nhà tôi chưa? Có phải rất dễ thương không?"

Hai đứa này cũng coi như là đứa nhỏ thật, nhưng ——

Thịnh Minh Dịch anh bị điên à! Thế mà lại cứ dây dưa với tôi, tự trọng của anh đâu mất rồi?!

- ------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Triêu Hi: Tự trọng của anh đâu mất rồi?!

Thịnh tổng: Bị em ăn rồi.

Bài hát:《 Nếu không rời xa》của Phan Hồng Việt.

03/09/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play