- Em ấy ngủ rồi.

Lần này sau khi nhắm mắt tựa lưng vào ghế, Lâm Y không có hành động gì nữa, theo xe chạy xóc nảy, nàng từ từ nghiêng ngã đầu, giống như vô ý dựa vào người ngồi bên cạnh, hơi thở trở nên đều đặn.

Mà lần này, Diệp Nghi Thiển không làm như không cảm giác được, trái lại sau khi bị dựa một lát, cô nghiêng đầu quan sát kỹ đối phương, rồi tuyên bố như vậy.

Theo một câu này, bầu không khí trong xe đã dịu đi ít nhiều.

- Này? Con bé ngủ thật rồi?

Tuy rằng không ngờ sau đoạn đối thoại kia, bầu không khí đột ngột biến đổi cực kỳ áp lực, nhưng Tào Đại Chính biết rất rõ người đem đến áp lực là ai, cho nên lúc này anh ta có chút chột dạ. Đối với việc này, Cố Tùng Kiện ở bên cạnh đỉnh đạc vỗ vai anh ta, cười nói:

- Yên tâm đi đại ca, giả vờ ngủ hay ngủ thật cũng không thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của Đại Nghi chúng ta đâu. Nhớ năm đó, có một lần tôi giả bộ ngủ, giả đến bản thân còn cảm giác mình đang ngủ thật, cuối cùng vẫn bị em ấy nhìn thấu, ném vào sông Thanh Phường.

Lần này Diệp Nghi Thiển không lườm Cố Tùng Kiện nữa, chắc là cũng lười lườm, cô xem như cậu ta không tồn tại vậy, chỉ nghiêm mặt trả lời Tào Đại Chính:

- Là ngủ thật. Hôm qua tôi và em ấy ở trên nóc xe một đêm, em ấy nói bản thân đã chợp mắt khi ở trong xe nên nhường tôi nghỉ ngơi nhiều hơn... Hơn nữa trước đó đuối sức, giờ mệt đến ngủ mất thì cũng bình thường.

Nghe hai người đều khẳng định như vậy, Tào Đại Chính mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta lái xe thả lỏng vai, nhưng sau khi lần nữa liếc nhìn người đang ngủ thông qua kính chiếu hậu, cuối cùng không nhịn được, đè thấp giọng hỏi:

- Này, nói thật, học muội này của mấy đứa thật đúng là quyết đoán, anh chỉ sợ vừa rồi quá ồn ào không cẩn thận đắc tội con bé... Nhưng mà nói đi nói lại, mấy lời vừa nãy của nó, mọi người cảm thấy thế nào vậy?

Câu hỏi mập mờ, thực ra có chút xảo quyệt, vì thế Diệp Nghi Thiển không thèm nâng mắt mà hỏi ngược lại:

- Anh Tào nói thế nào cụ thể là chỉ cái gì đây?

Thấy chui không lọt, Tào Đại Chính cười hì hì, cũng không cảm thấy lúng túng, chỉ nắm vô-lăng mắt nhìn về trước mà nói:

- Anh không có ý gì khác, thì là muốn hỏi thử mấy lời vừa nãy đó, mọi người nghe vô bao nhiêu... Đại ca anh không có ý nói bạn học của mấy đứa gạt người nha! Có điều mấy lời đó cũng quá huyễn hoặc phải không, vả lại cũng quá trùng hợp rồi... Chú thì sao, nghe lọt được bao nhiêu hả người anh em?

Chỗ Diệp Nghi Thiển không gặt được gì, tài xế liền lôi kéo tay lái phụ bên cạnh nói giúp. Cố Tùng Kiện cũng không xét nét, nghe hỏi thì gãi đầu, thấy người phụ nữ kia cũng nhìn mình như đang chờ nghe đáp án, quả nhiên cũng theo đề tài mà mở lời:

- Tin hay không à... Thật ra thì tôi cũng cảm thấy có hơi trùng hợp, nhưng mà sự việc đều khớp không phải sao? - Vừa nói, Cố Tùng Kiện vừa cân nhắc câu chữ:

- Ngẫm lại, chuyện lạ liên tiếp từ đêm qua đến giờ đều khó tin, nhiều chuyện phi thực tế như vậy, hiện tại tôi sắp cho rằng không gì là không thể rồi... Huống hồ...

Nói đến đây, cậu ta thở dài, quay đầu nhìn Lâm Y, ánh mắt ít nhiều có chút thông cảm:

- Huống hồ, cho dù sự việc đến cuối cùng không như em ấy nói, cũng không gạt được gì mà? Suy bụng ta ra bụng người, nói ra manh mối mình biết mà còn bị chất vấn thì cũng quá tổn thương người rồi, nếu em ấy không nói, có cái gì không biết xui xẻo cũng là người khác, bản thân em ấy lại không thiệt... Cho dù Đại Nghi em cảm thấy có chút không hợp lý, cũng không thể đối xử người ta như vậy, đúng không?

- Không sai, tôi không thể đối xử em ấy kiểu vậy, cũng không định đối xử em ấy như thế. Dẫu sao bèo nước gặp nhau, mỗi người đều có quyền sở hữu bí mật.

Đối diện với câu hỏi của Cố Tùng Kiện, Diệp Nghi Thiển nghiêm túc gật đầu, đồng ý nói:

- Mặt khác, nhìn vào tình huống hiện tại, tôi cũng cho rằng đây không liên quan tới lừa gạt. Lừa gạt chắc chắn có liên quan đến lợi ích, mà mọi người tụ họp ở đây chỉ do trùng hợp, có lẽ đều không có giá trị bị lừa chứ? Vì vậy như anh Kiện nói, không nói, em ấy không thiệt, nói, em ấy cũng không chiếm được lợi ích gì.

Trừ khi, cái gọi là lợi ích đó không phải thứ gì khác, mà là...

Tuy trong đầu đang tiếp tục bổ sung suy đoán, nhưng Diệp Nghi Thiển lại lựa chọn ngắt nửa câu sau ở trong miệng, dù sao kiểu suy đoán này, dù là cô thì cũng cảm thấy có chút thái quá.

"Nếu có thể, tôi hy vọng học tỷ có thể tín nhiệm tôi nhiều chút"... Đúng vậy, Diệp Nghi Thiển vẫn nhớ rõ dáng vẻ của cô bé lúc hai lần nói như thế, mà từ lâu cô cũng lờ mờ cảm nhận được, dường như người này có một loại tin cậy không rõ lý do mà cũng kiên định không hiểu, dành cho mình.

Nhưng nếu như cho rằng những thứ này là chỗ tốt và quyền lợi, vậy cũng có phần quá hoang tưởng tự đại, coi trọng bản thân quá đáng.

- Này này đừng hiểu lầm mà! Tào ca đã nói trước rồi mà, chỉ là không dám tin toàn bộ, chứ không nói bạn học của mấy đứa gạt người nha!

Thấy mọi người đều tỏ thái độ như vậy, Tào Đại Chính mới lộ vẻ hơi ngượng ngùng, anh ta liên tục biện hộ cho bản thân, có điều sau khi giải thích lại thở dài một hơi, lo lắng nắm vô-lăng, nhìn con đường phía trước, nói:

- Nói trắng ra là, có lẽ bản thân anh không muốn tin thôi... Trước đó rõ ràng cảm thấy ông đây đã chạy thoát rồi, nhưng nếu như những gì tiểu cô nương kia nói đều là sự thật, vậy chuyện này... luôn có linh cảm rất cao rằng có chuyện không may sắp xảy ra đó...

- Thế thì... thế thì cũng chưa đến nỗi mà? - Cố Tùng Kiện cười tiếp lời:

- Mặc kệ chúng ta gặp phải cái gì, sẽ luôn có người đến giải quyết thu dọn hỗn loạn, mọi người cũng thấy những năm qua rầm rộ bệnh tật tai ương gì đó, chẳng phải cuối cùng đều được dập hết đấy thôi, chẳng lẽ còn gây ra thảm họa như trong phim điện ảnh hả?

Hiển nhiên, cậu ta định giải thích lời của Tào Đại Chính là chuyện cười, nhưng cuối cùng, chính bản thân cậu ta lại cười đến khô cằn, mà trong xe cũng không có ai cùng cười với cậu.

- Đợi chạy thêm một đoạn nữa rồi thử gọi điện thoại xem.

Lần thứ hai Diệp Nghi Thiển coi như không thấy Cố Tùng Kiện, kéo suy nghĩ của mọi người trở lại quỹ đạo:

- Mặc kệ sau đó thế nào, tóm lại thông báo tình huống trên núi ra ngoài càng sớm càng tốt, Tào đại ca anh nên thêm xăng đi... Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm an toàn.

Tào Đại Chính không đáp lại, chỉ ngồi thẳng người gật đầu thật mạnh, sau đó, tiếng chân ga liền vang lên.

Đường xuống núi đã cũ nên không bằng phẳng lắm. Theo tốc độ xe gia tăng, trong xe càng xóc nảy, nhưng mà Lâm Y tựa đầu trên vai người khác vẫn không tỉnh dậy... Nhìn cái đầu trùm mũ không khách khí này, Diệp Nghi Thiển không khỏi nghĩ tới hình ảnh tương tự trên chiếc xe khách đường dài kia, lập tức đoán rằng, chẳng lẽ cái người này dễ ngủ hơn khi xe đang trong trạng thái chạy?

Ý nghĩ này vô ý nảy lên, đang lúc Diệp Nghi Thiển cảm thấy phỏng đoán như vậy thật là không có căn cứ, trong tai bỗng nhiên nghe được âm thanh bánh xe va chạm rất lớn, đồng thời một quán tính thật lớn khiến mọi người trên xe chợt thân bất do kỷ mà ngã bổ về phía trước!

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh. Mắt thấy cái đầu nhào về trước sắp đâm thẳng vào lưng ghế, Diệp Nghi Thiển không suy nghĩ nhiều, theo phản xạ vươn tay kéo lại, vừa lúc kéo một cái ôm đầy cõi lòng.

Cũng vào thời khắc này, cô nhìn thấy vị học muội khiến mình suy đoán kia đột nhiên mở mắt.

Thẳng thắn mà nói, Diệp Nghi Thiển không ngờ trong khoảnh khắc này, sẽ nhìn thấy bên trong đôi mắt kia... nhiều hoảng hốt bất an đến vậy.

Mặc dù sau một cái chớp mắt, tất cả lập tức khôi phục bình tĩnh, tựa như một hồ nước tĩnh lặng bắn ra bọt nước, giây lát không thấy gợn sóng nào nữa.

- Xảy ra chuyện gì?

Ở trong lòng Diệp Nghi Thiển, Lâm Y ngẩng đầu lên hỏi, lúc này trong đôi mắt của nàng chỉ có vô tội và mờ mịt, dường như hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, cũng không hề có ý muốn ngồi dậy tránh thoát, giống như vui vẻ vì thân thiết với học tỷ như thế.

Nhưng có vẻ như Diệp Nghi Thiển không quen tiếp xúc thân thể, nên lập tức chủ động buông tay ngồi thẳng người, cô không lên tiếng trả lời Lâm Y, đây cũng không phải bởi vì có tâm tình gì, mà là thật sự không cần trả lời. Gần như cùng lúc Lâm Y đặt câu hỏi, bên ngoài đã truyền đến âm thanh, chỉ cần biết nghe biết nhìn, dù là ai cũng sẽ nắm rõ tình huống.

- Cứu mạng, cứu mạng!

Có một bóng người ở bên ngoài liều mạng cào cửa kiếng xe, cả người gần như dán lên thân xe, bất chấp thiếu chút nữa đã bị xe đụng vào, ra sức hét lớn: . ngôn tình sủng

- Nhanh lên, mau mở cửa! Cho tôi vào!

Cái người này một giây trước vẫn không nhìn thấy, một giây sau lại từ trên sườn núi chót vót lăn thẳng đến giữa đường, suýt chút nữa đã hại mình và hại cả người trong xe. Nhưng làm tài xế bị tổn thất nhất cũng như bị dọa sợ nhất, Tào Đại Chính lại không tức giận phàn nàn, trái lại kinh hoảng la lên:

- Ơ? Sao lại là cậu!

Thật ra cả xe đều biết cái người đột nhiên xuất hiện này, chính là đồng bạn mà trước đó cùng nhau trải qua mạo hiểm, sau đó bỏ chạy tán loạn - tên đeo kính.

Khác biệt là, chỉ mới không gặp nhau vài chục phút, lúc này đây người này đã chật vật vô cùng, trên mặt trên người toàn là vết thương, trên quần áo cũng dính đầy vết bùn dấu máu, kể cả cặp kính mắt cầu kỳ kia cũng vỡ nứt ra, vết rạn thật nhỏ lan rộng trên mắt kính giống như mạng nhện vậy.

Có lẽ chính vì lí do này, hắn cũng không nhận ra người trong xe trước, lúc này nghe Tào Đại Chính nói, hắn sửng sốt một lúc, sau khi phản ứng kịp, mới bắt đầu gào khóc lên:

- Là mọi người hả! - Hắn ta khóc lóc nói:

- Mau mở cửa cho tôi vào đi! Sau đó nhanh chóng, rời khỏi nơi này! Chết rồi, tất cả mọi người đã chết rồi!

Tựa như dây thanh đã bị tổn thương, giọng nói này rất khàn, lộ vẻ cực kỳ tuyệt vọng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play