Edit: hanna

Bùi Sơ không thèm nhúc nhích chút nào, thản nhiên bảo: "Ta thì có cái gì muốn mua đâu? Không có thứ gì hết."

Hắn giơ tay bóp bóp hai má Tiết Thanh Linh, mỉm cười chọc cậu: "Tự em giữ tiền của em đi. Số tiền này vốn là em nên quản, ta đoán đợi khoảng hơn một tháng nữa, em sẽ danh chính ngôn thuận mà làm Bùi phu nhân rồi... Tiền này em không quản, chả lẽ còn muốn đưa cho người khác?"

Tiết Thanh Linh nghe hắn nói vậy, nhất thời vui vẻ lên. Tiểu Bùi phu nhân hay không, quản tiền là việc phải làm. Cậu lấy bàn tính nhỏ từ trên người ra gảy cạch cạch hai lần, thấp giọng thì thầm hỏi: "Vậy hôn kỳ của chúng ta còn bao lâu nữa?"

Thực sự không phải là cậu hận không được mau gả đi, cậu chỉ muốn sớm cầm tù người bên cạnh một chút.

"Nương nói để chúng ta thành thân sớm chút, phỏng chừng là ngày mùng chín tháng tám, là một ngày đẹp lại phi thường vượng với em."


"Thật sao?" Tiết Thanh Linh hận không thể lập tức nhảy đến tháng bảy, trực tiếp biến thành tháng tám. Tiết Thanh Linh kéo một tấm ghế nhỏ ngồi xuống bên người Bùi Sơ, ôm lấy cánh tay hắn, hỏi lần nữa: "Thực sự là ngày mùng chín tháng tám sao? Tiểu Bùi đại phu có cần phải tính thêm mấy lần không? Em sợ nương em tìm người đến tính không giống với tính toán của chàng."

"Không được! Em phải quay về hỏi nương chút thôi!"

Bùi Sơ cười rút tay ra từ trong lồng ngực đối phương, ôm lấy vai cậu, trong lòng thầm đau đầu vì nhạc gia của hắn một lần.

Tiết gia tiểu công tử hận không mau gả đi như này nhất định sẽ làm cho nương cậu cảm thấy tủi thân mà.

Tiết Thanh Linh sau khi về nhà tìm nương cậu Liễu Ngọc Chỉ lải nhà lải nhải suốt mấy ngày, rốt cục cũng làm Liễu Ngọc Chỉ định hôn kỳ xuống, chính là ngày mùng chín tháng tám, là ngày tốt hợp với Tiết Thanh Linh nhất. Liễu Ngọc Chỉ vốn cảm thấy tháng tám thời tiết quá nóng, không thích hợp xuất giá, bà muốn hoãn lại qua tháng chín, song đáng tiếc tháng chín tháng mười lại không có ngày nào thích hợp với Tiểu Linh nhi nhà bà so với ngày mùng chín tháng tám.


Hơn nữa bị Tiết Thanh Linh ngày ngày thúc giục như thể miệng niệm kim cô chú, Liễu Ngọc Chỉ tức giận mất khôn, dứt khoát gả tiểu quỷ đòi nợ này đi vào tháng tám.

"Đến tháng tám con đừng có mà kêu trời nóng đó, nương bảo người ta làm hỷ phục của con đơn giản chút."

Tiết Thanh Linh vừa nghe vậy, lập tức lắc đầu. Tiểu Bùi đại phu nhà cậu là loại hôn môi cũng còn phải tìm chỗ tốt, bắt người ta thay đồ đẹp, sao có thể chấp nhận hôn phục đơn giản được đây? "Nương, con muốn loại đẹp nhất, phức tạp hoa lệ nhất cơ..."

Liễu Ngọc Chỉ: "..."

Bà giơ tay xoa xoa cái trán, "Con muốn ngày hôm đó say nắng, để Tiểu Bùi đại phu nhà con đúng lúc trị liệu cho con một chút à?"

Đây có lẽ là lợi ích của việc gả cho một đại phu đi.

Tiết Thanh Linh: "..."

Gì mà say nắng với không say nắng? Dù sao chuyện kết hôn này là đại sự cả đời, trên phương diện hỷ phục sao có thể qua loa được?! "Nương, nương không thể nói lời gì dễ nghe chút sao?"


Liễu Ngọc Chỉ đành thuận theo cậu: "Được được được, nương nhất định sẽ làm cho con hai bộ hỷ phục hoa lệ nhất."

Tiết Thanh Linh chớp mắt một cái, phi thường hài lòng.

Cậu cho dù có thể say nắng đến mức ngất đi, cũng phải nhìn được Bùi đại phu nhà cậu mặc được bộ y phục hoa lệ đỏ thẫm.

Dù sao quen biết nhau lâu như vậy rồi còn chưa từng thấy đối phương mặc y phục có màu sắc khác đâu.

Chỉ là... Tiết Thanh Linh giơ tay dùng khăn thấm mồ hôi trên trán. Những ngày mới đầu tháng bảy, trời càng lúc càng nóng. Cậu chỉ mặc một bộ đồ mùa hạ đơn giản song vẫn bị từng luồng gió nóng khô hun đến khó chịu, ở nhà còn không bằng ở trong y quán.

Tháng bảy trời sáng rất sớm, Tiết Thanh Linh nhân lúc mặt trời còn chưa đi ra, mang theo gói mỳ vằn thắn nhỏ đã được gói kỹ lại cùng với canh xương đã ninh suốt cả một đêm, trực tiếp ngồi xe ngựa đến y quán. Sau khi đến y quán, cậu chỉ vội nói với Bùi Sơ mấy câu rồi chui vào trong nhà bếp nhỏ nấu mỳ hoành thánh.
Gần đây cậu và Bùi Sơ ăn bánh bao bữa sáng đã ngấy lắm rồi, hơn nữa ai cũng thích ăn mỳ hoành thánh tôm nõn. Sáng sớm nay Tiết Thanh Linh lúc đi liền mang theo một ít mỳ hoành thánh và nước dùng đặc đã được nấu sẵn.

Bùi Sơ xoa xoa mũi, ngửi thấy được mùi nước dùng thơm lừng bốc ra từ nồi đất của đối phương, một cơn đói bụng cồn cào chiếm cứ lấy thân thể và tinh thần hắn.

Vẫn nên sớm lấy Tiết gia tiểu công tử về nhà thôi, mỗi ngày sau khi ăn uống no nê mới nên tới y quán, giống như là Dương Bách Hằng ấy.

Dương Bách Hằng trước đây đến y quán tương đối sớm, nhưng sau khi biết bữa sáng mình không nhón được miếng nào thì cậu ta tận lực lựa lúc Bùi Sơ đã ăn bữa sáng xong mới ung dung đến y quán, khỏi cho bị mỹ thực dày vò.

Bùi Sơ ngồi trong đại sảnh y quán chờ ăn mỳ hoành thánh, thuận tiện cởi ống sáo treo trên eo xuống. Trước mặt hắn đặt một vài chậu nước sạch, mới lấy từ dưới giếng lên, vẫn còn khá lạnh lẽo. Đôi môi Bùi Sơ kề sát bên sáo ngọc, tùy ý thổi một đoạn nhạc, chỉ trong thời gian vài cái chớp mắt, tất cả nước sạch trước mặt hắn đều kết thành khối băng.
Đây là công hiệu sinh hoạt của vũ khí của hắn – Tuyết Phượng Băng Vương Sáo.

Bình thường không chỉ có thể thổi nhạc tạo thêm hoa tuyết bay tạo dựng tô điểm mỹ cảnh, mà còn trong những ngày nóng bức có thể dễ dàng đóng băng nước, làm chút món ngon nhỏ như trái cây ướp lạnh các kiểu ăn.

Bất luận là ngày đông lấy băng đi cất hay là dùng quặng muối kali nitrat chế băng, cái nào cũng không sánh được với dụng cụ chế băng thủ công này của hắn.

Cực kỳ tiết kiệm nhân công.

Bùi Sơ đặt mấy chậu băng này vào một vài vị trí quan trong trong y quán, nhất thời xung quanh nhiệt độ giảm xuống rất nhiều. Thông qua tính toán kỹ lưỡng của Bùi Sơ, hắn đã khống chế nhiệt độ trong y quán ở một mức độ phù hợp, không quá nóng và cũng sẽ không quá lạnh làm người ta mắc bệnh.
Vị trí của mấy khối băng đều ở góc cách xa mọi người.

Đương nhiên hắn cũng đặc biệt chiếu cố đến mấy vị trí mà Tiết Thanh Linh thích ngồi nhất. Tiết gia tiểu công tử sợ nóng, vừa đến mùa hè liền hận không thể chui rúc vào trong mấy khối băng mà ngồi. Vì thế Bùi Sơ còn cố ý hạ nhiệt độ ngoài thân một chút, để cho mình không có làn da nóng bức như người bình thường mà biến thành lạnh như băng.

Bạch y trên người hắn vừa hay lại đông ấm hè mát, cực kỳ phù hợp.

Đến cái thời tiết tháng bảy như này, Tiết Thanh Linh ngủ trưa đặc biệt thích ôm cánh tay hắn ngủ trưa, nửa nằm nửa dựa lên bả vai hắn mà gà gật. Bùi Sơ thì chỉ nhắm mắt ngồi xếp bằng, bên người như thể kéo thêm một cái đuôi nhỏ. Có điều cái đuôi nhỏ này khi ngủ còn rất không thành thật, hận không thể toàn thân chui vào trong lồng ngực hắn, lúc ngủ say sưa quá có khi còn chảy nước miếng... May là bộ y phục trên người hắn cũng không sợ một miếng nước này.
Có lúc Bùi Sơ nhìn cậu co co rúm rúm ôm cánh tay mình ngủ như thế liền muốn thẳng thắn đề nghị đối phương trực tiếp ngủ trong lồng ngực hắn đi. Nhưng đáng tiếc lúc tỉnh táo, Tiết đại chưởng quỹ vẫn luôn rất cẩn trọng nha.

Không chảy nước miếng, cũng không chui loạn.

Đợi Bùi Sơ đặt xong mấy chậu khối băng này, Tiết Thanh Linh đã bưng hai bát mỳ hoành thánh một lớn một nhỏ ra. Bùi Sơ hài lòng nhận lấy tô mỳ hoành thánh của hắn, ngồi cùng với Tiết Thanh Linh cùng nhau ăn sáng.

"Em nấu có nhiều không?"

"Hơn hai trăm cái. Chàng yên tâm, vẫn đủ ăn, nếu như không đủ em lại làm tiếp."

Bùi Sơ gật đầu, cầm lấy cái thìa, trước tiên không ăn hoành thánh nhỏ mà uống một ngụm canh xương hầm thơm phức. Trên nước dùng trong veo còn một chút dầu mỡ bóng loáng, một vài lát hành xanh biếc nổi lên, mùi hương thơm đậm đà vô cùng. Một ngụm uống vào, cơn đói trong dạ dày lập tức được an ủi. Sau khi uống canh xương hầm liền bắt đầu ăn hoành thánh tôm nõn Tiết Thanh Linh tự tay gói, hiện giờ là thời điểm tôm nõn ăn ngon nhất, tôm nõn trắng như ngọc được bọc trong lớp vỏ hoành thánh mỏng, khi nhai vào vừa dai vừa non mềm, trong miệng tràn đầy vị thơm ngọt của tôm nõn.
Tiết Thanh Linh ăn ba mươi miếng hoành thánh nhỏ, Bùi Sơ một hơi ăn hơn 240 cái. Sau khi ăn xong còn bảo Tiết Thanh Linh cho thêm một ít mỳ vắt vào trong nồi canh, rồi tự mình ôm bát mỳ hút nhẵn số mỳ trong bát, còn thuận tiện uống hết chỗ nước canh.

Ăn hết mỳ hoành thánh xong, Tiết Thanh Linh về căn bếp nhỏ bắt đầu nấu nước ô mai và chè đậu xanh. Trong phòng nấu thuốc bên kia cũng đã chuẩn bị trước một một vài nồi thuốc giải nhiệt, ví dụ như thanh nhiệt ích khí thang, thanh lạc thang, hoắc hương chính khí tán, phục linh thang... và một số loại thuốc giải nhiệt khác. (thanh lạc thang là thuốc thanh nhiệt kinh mạch; hoắc hương chính khí tán có tác dụng giải cảm, sát khuẩn, chống nôn, giảm đau; phục linh thang trị các chứng đau và tê chân tay, phù thũng và chóng mặt ở người bị lạnh. Mùa hè chân tay tiết mồ hôi, cơ thể tỏa ra nhiều nhiệt lượng hơn nên mới càng dễ bị lạnh đó các bạn.)
Mấy ngày nay mặt trời nóng cháy rực, mỗi này có rất nhiều người say nắng đến tìm y quán...

Cũng không thiếu những người bị cháy nắng. phihan.wordpress

Cho nên trong Hồi Xuân đường sớm có chuẩn bị rất nhiều thang thuốc và thuốc mỡ giải nhiệt.

Nước ô mai của Tiết Thanh Linh nấu rất nhanh, sau khi nấu xong liền vội vàng gọi Bùi Sơ đến, ở bên cạnh nhìn chằm chằm đối phương làm lạnh nước ô mai, còn đòi hỏi Bùi Sơ cho đá viên vào. Mỗi lần vào lúc này, Tiết gia tiểu công tử sẽ trở nên giống như một vị giám công nhỏ yêu cầu nghiêm khắc, đốc xúc người còn lại không được gây ra bất cứ sai lầm nào.

Bùi Sơ không thể làm gì khác hơn là thành thật dựa theo lời đối phương yêu cầu, làm một ít nước sạch ngưng kết thành băng, một phần nước ô mai với nồng độ đặc hơn cũng được ngưng lại thành băng, sau đó Tiết Thanh Linh sẽ cho hai loại băng khác nhau này cho vào trong nước ô mai. Như vậy khi khối băng tan chảy, nước ô mai này vẫn giữ lại vị ngọt thích hợp như cũ.
Trong qua trình Tiết Thanh Linh đợi băng, còn lấy tay che lỗ tai, từ chối nghe tiếng sáo của đối phương.

Bùi Sơ thấy cậu như vậy thì lại càng cố ý thổi sáo lớn tiếng thêm chút.

Tiết Thanh Linh dằn mặt: "Chàng mà thổi lớn tiếng hơn thì em sẽ lấy đàn tới đó."

Bùi Sơ: "..."

Tiểu Bùi đại phu dùng toàn bộ lương tâm đảm bảo tiếng sáo của mình tuyệt đối êm tai hơn tiếng đàn của đối phương gấp mấy trăm lần.

Nhưng đối phương lại cố tình không nghe.

Có lúc Bùi Sơ rất nghi hoặc, hỏi Tiết Thanh Linh lý do vì sao không muốn nghe mình thổi sáo.

Tiết Thanh Linh thì chớp mắt một cái nói với hắn: "Ngày kết hôn em sẽ nói cho chàng biết lý do."

Bùi Sơ nghĩ thầm ngày đó em mà không chủ động nói cho ta biết, ta cũng phải dằn vặt cho em thành thực nói cho ta hay nha.

Tiết Thanh Linh làm nước ô mai xong, sau đó Bùi Sơ rót cho mình một chén trước, nước ô mai màu nâu đặc, mang theo một chút mùi vị chua ngọt nhẹ, trên mặt nước còn nổi một ít hoa quế. Tay hắn phẩy qua bát nước ô mai này, trong nước ô mai còn tự động xuất hiện vài cục nước đá nhỏ.
Hắn ngửa đầu uống một ngụm, quả nhiên chua ngọt ngon miệng, mát thấm ruột thấm gan.

Tiết Thanh Linh thấy hắn như thế, cũng vội vội vã vã nháo phải cho thêm băng.

Bùi Sơ nhéo một bên má của cậu một cái, cho một ít 'đá cục' vào trong bát của cậu, thuận miệng dặn dò: "Em uống ít thôi."

"Biết rồi biết rồi..." Tiết Thanh Linh cũng rất thích nước ô mai chua chua ngọt ngọt ngon miệng mình làm.

Bùi Sơ sau khi uống xong chén ô mai này liền đi tìm một quả dưa hấu, tay không trực tiếp làm thành đá bào dưa hấu bằng cách đông cứng thịt dưa hấu đã bỏ hạt, sau đó dùng nội lực chấn động, hóa thành từng mảng đá bào nhẵn vụn.

Đây chính là tay nghề mà bếp trưởng Tiết Thanh Linh không bao giờ học được đâu nha.

Tiết Thanh Linh uống hết nước ô mai, thấy hắn ăn cái này cũng rất chi là thèm, nũng nịu muốn ăn, thế nhưng Bùi Sơ nhất quyết không cho.
"Không thể ăn đồ lạnh, ăn nhiều không tốt cho dạ dày."

Tiết Thanh Linh tức giận: "Vậy dựa vào cái gì chàng có thể ăn?"

"Bởi vì tỳ vị của ta tốt, đầy đủ dương khí."

"Dương khí của em cũng rất đủ."

...

Giữa lúc ồn ào cãi nhau, Bùi Sơ vẫn đút cho đối phương mấy miếng, nhưng chỉ vẻn vẹn mấy miếng mà thôi. Tiết Thanh Linh không được thỏa mãn, căm giận túm tay hắn cắn lên mấy nhát.

Cậu đã đánh liều nguy hiểm khi say nắng mà cam nguyện mặc hỷ phục, người này ngày thường cũng không cho cậu ăn thêm ít đá lạnh.

Lỡ như hiện giờ ăn ít đi, ngày thành hôn đó cậu thực sự bị say nắng thì phải làm sao bây giờ?

Hết chương 88

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play