Tuy Tiết Thanh Linh không biết 'gấu trúc' có hình dạng gì, nhưng cậu một đêm không ngủ, quanh đôi mắt đúng là không thoải mái. Bình thường, Tiết Thanh Linh làm việc và nghỉ ngơi rất đều đặn, luôn luôn ngủ sớm dậy sớm. Người như cậu cực ít suốt đêm không ngủ, ngày hôm sau phản ứng sẽ càng tồi tệ hơn.

Dược cao kia không biết là làm từ cái gì, đắp lên xung quanh mắt dường như lập tức làm biến mất mệt mỏi, phi thường thoải mái. Thủ pháp của Bùi đại phu cũng rất tốt, dùng ngón tay từng chút từng chút nhẹ nhàng xoay vòng quanh phần da mềm quanh đôi mắt phượng của cậu, khiến cậu tự dưng lại sinh ra cảm giác lười biếng, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ tiếp một giấc.

Trong lòng nghĩ vậy, Tiết Thanh Linh cũng thế mà làm theo, nhắm mắt lại, ngồi im bị đắp một tầng dược cao.

Mà Bùi Sơ đứng bên cạnh nhìn cậu cứ thế mà nhắm mắt lại, dáng vẻ mặc cho xoa bóp vò nắn như là con vật nhỏ ngoan ngoãn để cho người ta tùy ý xoa xoa. Nhưng mà con thú này nguyên bản có mỹ mạo, có da dẻ trắng noãn, ngũ quan tinh xảo, lúc cười rộ lên còn lộ ra hai đồng điếu ngọt ngào... Lúc này ở chỗ đồng điếu má bên phải lại bị dính một hàng chữ đen, thật sự là...

Bùi Sơ cuối cùng vẫn là nhịn không được mà bật cười.

Tiết Thanh Linh nghe tiếng cười trầm thấp của hắn bên tai, hiếu kỳ mở mắt ra, hỏi: "Bùi đại phu, ngài đang cười cái gì vậy?"

Bùi Sơ dùng tay áo che miệng, cố gắng kìm lại ý cười, lên tiếng nhắc nhở: "Ngươi lấy cái gương nhỏ kia ra, soi lại mình một chút đi."

Tiết Thanh Linh: "?"

Soi lại một chút là có ý gì?

Tiết Thanh Linh khó hiểu, lôi ra cái gương nhỏ to bằng lòng bàn tay từ bên thắt lưng mình. Là một tiểu công tử cực kỳ chú ý hình tượng, cậu vĩnh viễn luôn nhớ mang theo gương nhỏ bên người. Tiết Thanh Linh chớp chớp mắt, vô ý nhìn vào gương.

Tiết Thanh Linh: "! ! ! ! ! !"

"Nếu ngươi muốn để ta giảng giải đoạn này, hiện tại ta đã chuẩn bị kỹ càng..." Bùi Sơ xoa xoa mũi, miễn cưỡng nín cười. Hắn cảm thấy tương lai nếu Tiết Thanh Linh cứ như vậy cầu hắn dạy y thuật, hắn ngược lại không phải là không thể... thậm chí là thập phần hoan nghênh.

Chỉ có điều cậu ấy có lẽ không quá nguyện ý đâu.

Tiết Thanh Linh vừa liếc nhìn vào gương liền lập tức xoay người, né tránh ánh mắt Bùi Sơ, cũng không thèm phản ứng lại câu nói của Bùi Sơ, nắm ống tay áo bụm lấy mặt, chạy như bay, nhất quyết không thèm để ý hình tượng, như 'thỏ đạp ưng' nhảy lên từ trên ghế đẩu, lao như tên bắn về phía hậu viện. Tiết Thanh Linh quả thực vừa giận vừa xấu hổ muốn chết, cậu thế mà cứ để mặt nhem nhuốc mấy hàng chữ như vậy mà cùng nói chuyện với Bùi đại phu.

Cậu còn nhắm mắt lại tùy ý cho đối phương trét thuốc!!

Thật sự quá mất mặt.

Tiết Thanh Linh chạy đến bên giếng nước, nhúng khăn mặt vào nước, lau sạch mực đen trên mặt. Gò má cậu đỏ bừng, cả người đều đỏ ửng, sớm biết như vậy cậu vừa nãy đã không ngủ rồi! Cho dù phải ngủ, tốt xấu... tốt xấu gì cũng đừng làm cho mặt biến thành như vậy chứ.

Bùi đại phu có khi nào cảm thấy cậu rất ngốc không?

Tiết Thanh Linh mười phần phiền muộn đứng dưới cây hoa quế. Cậu còn chưa kịp lấy dũng khí trở về đại phòng y quán liền phát hiện Bùi Sơ đã đi qua cổng vòm, chậm rãi nhàn nhã như đi bộ tới bên cạnh cậu, trong đôi mắt hoa đào còn mang theo ý cười khó giải thích.

Tiết Thanh Linh nhìn dáng vẻ áo trắng bay bay của hắn, đột nhiên cảm thấy đối phương kỳ thực là lấy ác làm vui, không hề giống vẻ ngoài thuần lương kia.

"Lau khô chưa? Tới, tiếp tục đắp thuốc."

Tiết Thanh Linh thả khăn mặt trong tay xuống, cầm gương nhỏ chạm trổ hoa văn của mình, tổng cảm thấy lời này của hắn nghe nguy hiểm mười phần. Loại cảm giác đó giống y như cảm giác sởn tóc gáy hôm qua ở trong phòng châm cứu lúc Bùi đại phu giơ lên ba cây ngân châm.

Cậu cầm gương soi lấy soi để, đột nhiên có chút mừng rỡ: "Ôi, quầng thâm dưới mắt ta biến mất rồi. Bùi đại phu, thuốc này của ngài cực kỳ hữu dụng đấy."

Thuốc mỡ màu xanh lục này phi thường thần kỳ. Một khi quệt nó lên vùng da dưới mắt, không bao lâu thuốc mỡ liền biến mất không còn tăm hơi, cùng với quầng thâm xanh đen dưới mắt.

Bùi Sơ gật đầu, dược cao này đúng là tốt vô cùng. Toa thuốc này là do một sư tỷ nơi đó chế ra, cứu vớt những kẻ thức đêm đọc sách mà hôm sau vẫn muốn 'mắt to long lanh'. Sư muội sư tỷ trong Vạn Hoa cốc rất nhiều, mỗi người ai ai cũng vô cùng yêu cái đẹp, thích nhất là nghiên cứu một ít phương thuốc có dược hiệu kỳ kỳ quái quái. Bùi Sơ trời sinh nhìn qua là không quên được, có vài thứ hắn nhìn thấy xong liền không thể quên nổi.

Bùi Sơ lại từ trong tay áo lấy ra một cái bình thuốc nhỏ, đổ một chút dầu thuốc ra, xoa ở hai bên huyệt thái dương của Tiết Thanh Linh. Tiết Thanh Linh liền vội bịt mũi, chỉ vì mùi dầu thuốc này quá hôi, đặc biệt gay mũi, có chút giống mùi nước sơn khó ngửi, hun khứu giác nhạy bén của Tiết Thanh Linh đến mức không thở nổi.

Đợi cho đến khi cỗ mùi nồng nặc gay mũi dần tản ra, Tiết Thanh Linh mới dám buông tay khỏi mùi, phe phẩy bàn tay quanh hai lỗ mũi, cảm thấy rất khó chịu: "Bùi đại phu, ngài suýt chút nữa làm ta ngộp chết. Đây là cái gì vậy? Thật quá khó ngửi."

"Đây là thứ giúp cho ngươi tỉnh táo." Ngay tại thời điểm mở nắp thuốc ra, Bùi Sơ đã thu liễm hơi thở, nên không ngửi thấy mùi hương gay mũi kia.

"Tỉnh hơn chưa?" Tiết Thanh Linh chớp mắt một cái. Sau khi được Bùi Sơ nhắc nhở thì liền lắc lắc đầu, có vẻ như cảm giác đầu nặng trình trịch cùng cơn buồn nôn chầu chực trong ngực đã biến mất toàn bộ. Bị mùi thối kia xông một chút liền như thể được ngủ ngon một đêm và thức dậy tỉnh táo thoải mái...

Nhưng mà... tỉnh thì tỉnh rồi, xong cậu cũng vì vậy mà biến thành 'Thanh Linh thối' luôn.

Cái được bù không nổi cái mất.

"Bùi đại phu, trên người ta giờ rất hôi sao?"

"Đừng lo, mùi thuốc kia sẽ bay nhanh thôi. Ngươi ngồi trong viện này để cho gió thổi thổi chút, mùi sẽ tản ra càng nhanh."

Được rồi... Tiết Thanh Linh gật đầu, ngồi xuống bên cạnh giếng nước. Bùi Sơ cũng bắt chước cậu ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận thu lại bình thuốc kia rồi lại lấy ra một hộp thuốc mỡ khác. Tiết Thanh Linh nhìn thấy hộp thuốc mỡ kia nhất thời trong bụng chuông đánh mãnh liệt, lòng phòng bị bay vút lên mức cao nhất, cẩn thận hỏi trước: "Bùi đại phu, ngài lại lấy ra cái gì vậy? Thật sự ta không cần đắp thêm thứ gì nữa. Thân thể ta không có chút khó chịu nào, ngài mau cất nó đi đi!"

"Thật là một chút khó chịu cũng không có?"

Tiết Thanh Linh gật đầu liên tục bảo đảm, "Thật không có, đã khỏe rồi."

Bùi Sơ vừa nghe cậu nói vậy chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó lấy ra ống sáo từ bên hông, động tác sét đánh không kịp bưng tai ở trên đầu gối trái của Tiết Thanh Linh gõ nhẹ một cái. Tiết Thanh Linh hít một ngụm khí, đau đến nước mắt lưng tròng. Đầu gối vốn ứ đọng một mảng máu bầm, cho dù nhẹ nhàng ấn vào một cái cũng đau, chứ nói chi tới Bùi đại phu không chút 'thương hoa tiếc ngọc' nào, không đánh còn tốt, vừa đánh đã đánh trúng huyệt vị trên thân thể người ta.

Tiết Thanh Linh nén nước mắt, cuối cùng cũng ngoan ngoãn xốc vạt áo, vén gầu quần lên, lộ ra cẳng chân trắng nõn tinh tế cùng một mảng đầu gối tím bầm. Làn da hiếm tiếp xúc với ánh nắng trắng nõn đến trong suốt, dưới ánh sáng nhàn nhạt lấp lánh như thể những đóa hoa lê nở trên núi. Vết bầm xanh tím và sưng tấy trên đầu gối trên da thịt trắng như tuyết trông càng đặc biệt nghiêm trọng, từng mảng máu bầm tím xanh cực kỳ dọa người.

Thời điểm Bùi Sơ nhìn thấy đầu gối cậu có chút sửng sốt, song chỉ trong nháy mắt liền mặt không biến sắc đổ thuốc mỡ ra lòng bàn tay, chuẩn xác đăt lên đầu gối ứ sưng của Tiết Thanh Linh. Sau đó hội tụ một luồng nội lực âm dương lưỡng chuyển trong lòng bàn tay, nội lực phối hợp với thuốc mỡ nhẹ nhàng áp lên vùng bị thương.

Tiết Thanh Linh không kìm nổi mà bật khóc, thời điểm bị áp lên kia thực quá đau, không kìm nén nổi nữa. Bất quá may là chỉ đau mộc chốc, đau đớn ban đầu biến mất, cậu cũng cảm giác được chỗ đầu gối bắt đầu nóng lên, như có một luồng hơi ấm dễ chịu từ trong xương tủy tỏa ra, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Chỉ là xoa nhẹ một chút thôi mà Tiết Thanh Linh đã cảm thấy ứ bầm trên chân mình đã biến mất, Bùi Sơ cũng buông tay ra, đổi sang bên chân khác.

Tiết Thanh Linh cẩn cẩn dực dực ngồi bên giếng nước, nhìn Bùi đại phu ung dung thong thả đổ thuốc mỡ vào lòng bàn tay. Lập tức cảm thấy đầu gối bên phải sẽ phải chịu một cơn đau nữa, Tiết Thanh Linh không thể làm gì khác là che miệng mình lại, miễn cho lát nữa không cẩn thận ở trước mặt Bùi đại phú phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết.

Hình tượng có chút sai lầm.

Bùi Sơ thấy dáng vẻ kinh sợ ngượng ngùng này của cậu, trong mắt lóe lên một ý cười, động tác trên tay càng thêm mềm nhẹ. Song đúng vào lúc này, hắn đột nhiên chú ý tới ở bắp chân phải của Tiết Thanh Linh có một vết sẹo xiên lên trên. Vết sẹo kia không rộng, nhưng dài tới ba bốn tấc, màu hồng nhạt, phân biệt rõ ràng cùng với làn da trắng nõn xung quanh.

Tiết Thanh Linh cũng chú ý tới tầm mắt đối phương, theo bản năng rụt cẳng chân lại phía sau, ngón chân co lại, đùi phải hơi cong lên, không cho vết sẹo trên chân lộ ra. Đây là vết cắt khi cậu còn bé không cẩn thận vấp lên lưỡi hái thuốc lưu lại, lúc đó vết thương tương đối sâu nên mới để lại một vết sẹo như vậy.

Vết sẹo này quá xấu, Tiết Thanh Linh không muốn cho người khác nhìn thấy. May là lớn lên ở nơi như thế này, bình thường đều có áo khoác che đi, ngoại trừ người thân cận thì không có ai biết trên đùi cậu có một vết sẹo như vậy.

Bùi Sơ trầm mặc một chút không lên tiếng nói gì, bởi vì nhận ra động tác né tránh của Tiết Thanh Linh, hắn liền giả bộ như không nhìn thấy.

Tiết Thanh Linh thấy đối phương không có nói về vết sẹo kia không khỏi nhẹ nhõm. Lúc này hai bên đầu gối đều được xoa bóp bằng một lớp thuốc mỡ, bầm ứ tan ra hơn nữa, tâm tình cậu cũng chuyển biến tốt hơn nhiều, lên tiếng hỏi: "Bùi đại phu, thuốc này của ngài lấy từ đâu vậy?"

Cậu hết sức tò mò đối với ba loại thuốc đột nhiên xuất hiện trên tay Bùi Sơ, đặc biệt là loại thuốc mỡ đầu tiên thoa lên mắt đựng trong hộp màu xanh nhạt. Không chỉ có thể làm biến mất bọn mắt đen dưới mắt, lúc soi gương lại, đôi mắt dường như cũng rạng rỡ hơn ngày thường nhiều, cũng không biết có phải là do ảo giác hay không...

"Là ta tự mình làm, dùng dược liệu trong y quán. Nếu như ngươi thích nó thì đều đưa cho ngươi."

Tiết Thanh Linh quả thật có chút muốn, thế nhưng... cậu ngẩng đầu nhìn bùi sơ, sắc mặt lộ vẻ lúng túng: "Này sao có thể được?"

Bùi Sơ cười như không cười: "Vậy ngươi nói có muốn hay không?"

"... Muốn." Tiết Thanh Linh sờ sờ mặt mình, đột nhiên cảm thấy bản thân có da mặt dày như vậy đúng là ưu điểm.

"Đi thôi, trở về trong y quán, ta giảng cho ngươi cách dùng những thuốc này và hiệu quả trị liệu..."

Ban ngày trong Hồi Xuân đường không có nhiều bệnh hân, hoặc là nói cơ hồ chẳng có ma nào, ngoài trừ hai ba người đến mua thuốc, căn bản không có ai bước vào trong y quán. Dù sao chuyện Hồi Xuân đường không có đại phu đã là chuyện mọi người trong Lâm An thành đều biết. Cho dù là người ở địa phương khác tới cầu chẩn, tìm hỏi người bán bánh mì hay kẹo hồ lô hỏi chút liền quyết không chọn tới Hồi Xuân đường.

"Không đi! Ta tuyệt đối không tới y quán! Đại phu đều là đám lừa người..."

"Ta không cần gặp đại phu."

"Các người đừng có khuyên nữa, ta không gặp đại phu!"

Trong con phố Tầm Ẩn ở Lâm An thành có một hộ gia đình họ Trương, đương gia họ Trương, tên là Trương Hòa Dã, năm nay đã bốn mươi hai tuổi. Lão từng làm thợ mộc, sau đó tay bị thương liền không làm nghề này nữa, trong nhà có mấy miếng đất, dựa vào thu tô sinh sống. Trương Hòa Dã mỗi ngày đều cầm cây quạt đi dạo trong thành, cũng coi như nhàn nhã. Chỉ có đều mấy tháng qua thân thể lão có bệnh, đầu tiên là hai chân phù thũng, lão cũng không để ý chút chuyện này, sau đó bắt đầu ho khan, đặc biệt là lúc đêm khuya liền ho không ngừng và cực kỳ dữ dội.

Tức phụ của lão và con trai con dâu đều khuyên lão nên đi tìm đại phu tới xem chút, nhưng Trương Hòa Dã cố tình không chịu, còn đuổi đại phu được mời tới ra ngoài, bởi vì lão không tin đại phu trong y quán.

Trương Hòa Dã khi còn bé mắc bệnh nặng, tìm rất nhiều đại phu, uống vô số thuốc, trong đó cũng gặp phải không ít lang băm, tất cả đều không có chữa lành bệnh cho lão. Đợi tới mội ngày, Trương Hòa Dã đổ hết tất cả thuốc đi thì không hiểu sao bệnh của lão tự nhiên khỏi. Từ sau đó, Trương Hòa Dã liền bắt đầu không tin đại phu trong y quán, cũng không muốn tìm đại phu xem bệnh.

Thay vì để lang băm khai một đống phương thuốc linh ta linh tình, không bằng chờ bệnh tự khỏi.

"Chỉ là ho vài tiếng thôi, qua mấy ngày là khỏe.."

Mới lúc đầu, Trương Hòa Dã còn nói với người nhà như vậy, nhưng sau đó ban đêm lão ho khan càng ngày càng dữ dội, làm cho tức phụ bên cạnh lão cũng phải chia phòng ngủ. Sau lại hơn nửa tháng trôi qua, thân thể lão vẫn không thấy khá lên, tức phụ nhi tử và con dâu ai cũng ngồi không yên, nhất định phải ép lão tới y quán tìm đại phu xem bệnh.

Ba người trong nhà khuyên can đủ đường, rốt cục phải bày mưu kế, ba người đẩy Trương Hòa Dã ra khỏi nhà, nhất định phải lôi lão đi y quán tìm đại phu. Trương Hòa Dã bị bao vây trái phải, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ, cuối cùng mới bất đắc dĩ nói: "Được a, các người nhất định muốn ta đi y quán, ta đồng ý!"

Người Trương gia còn chưa kịp vui vẻ ra mặt, lại nghe Trương Hòa Dã nói tiếp: "Đi y quán đúng không? Khám ở Hồi Xuân đường bên kia là được rồi, chúng ta vào đó!"

Nói xong, Trương Hòa Dã trong lòng đắc ý nghĩ: Hồi Xuân đường cả cái đại phu còn không có, đi cũng công toi thôi. 

13 June 2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play