Sáng hôm sau, lúc tới trường đã thấy lớp trưởng lớp bên cạnh đứng cạnh giá sách khóc như mưa, Chu Viên thì đang đọc sách Hóa học....
Miêu Miêu khó hiểu, người này chạy đến lớp bọn họ khóc hơn nữa chỉ Chu Viên ở phòng học, hành động này có phải là có chút kỳ lạ không?
Cô vốn chuẩn bị tránh đi nhưng mà nghĩ vì để tránh cho những bạn học khác tới lớp xung đột với chị đại này, đến lúc đó cũng là cô phải giải quyết nên vì vậy cô vẫn đi vào.
Lúc đi vào thì nghe thấy lớp trưởng lớp bên cạnh Lý Kiều nói, "À thì, mình có thể ngồi ở đây không?"
Lý Kiều chỉ vị trí của Miêu Miêu.
Miêu Miêu không đợi Chu Viên nói, bản thân đã mở miệng, "Không thể. Bởi vì nếu cậu ngồi thì tôi sẽ không có chỗ ngồi."
Miêu Miêu vừa nói vừa đi về phía chỗ ngồi của mình, sau đó hỏi Lý Kiều, "Cậu tìm tôi có việc sao?"
Lý Kiều nhìn Miêu Miêu, rưng rưng nước mắt, "Miêu Miêu, tuy rằng lớp của hai bọn mình có chút mâu thuẫn nhưng bình thường quan hệ vẫn rất tốt.... Cậu.... Vì sao cậu...."
Nói xong thì khóc không thành tiếng.
Miêu Miêu cảm giác như bản thân đã làm ra chuyện tà ác gì mới khiến một nữ sinh khóc như thế.
"Có thể nói rõ một chút không." Miêu Miêu suy nghĩ, lúc cô rời phòng thì đám bạn cùng phòng mới vừa dậy, hẳn là còn rất lâu mới đến phòng học.
"Chủ nhiệm lớp muốn mời phụ huynh.... Mẹ của tôi.... Mẹ của tôi nhất định sẽ...." Nói xong lại khóc không thành tiếng.
Miêu Miêu bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với nước mắt của Lý Kiều, bởi vì bản thân Miêu Miêu là một người ít nước mắt và rất dễ khóc.
Nhưng mà lúc học cấp hai cô đã gần khắc phục được tật xấu này, lúc đó cô mới làm lớp trưởng, trong lớp có nhiều chuyện mà các học sinh cũng tương đối nghịch ngợm, cho dù nghiêm khắc, trừ một điểm, bị chủ nhiệm lớp nói thì những người đó sẽ nói lại cô, lúc đó ngày nào cô cũng rất muốn khóc.
Cho nên mỗi lần Lý Kiều khóc Miêu Miêu đều dễ dàng tha thứ cho cậu ta.
Nhưng bây giờ Miêu Miêu rất bình tĩnh, bởi vì cậu ta thật sự rất dễ khóc nên mỗi lần hai lớp cùng nhau làm việc, cần hai lớp trưởng phối hợp xử lý, bên phía Lý Kiều không làm tốt thì chủ nhiệm lớp nhất định sẽ mắng cậu ta đến khóc, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua, sau đó vừa ra khỏi phòng làm việc thì cậu ta lại bình thường, còn tự mãn.
Vậy nên Miêu Miêu đã quen với việc cậu ta biến nước mắt thành một loại mánh khóe rồi, chỉ là, Miêu Miêu nhìn mục tiêu của cậu ta lần này, thì ra là Chu Viên.
Miêu Miêu đồng tĩnh vỗ vai cậu ta, "Yên tâm đi, tôi sẽ không nói chuyện của cậu ở trường cho mẹ cậu đâu."
Lý Kiều sửng sốt, bị Miêu Miêu dẫn dắt theo, chỉ ấp úng nói, "Chuyện của tôi ở trường học?"
Miêu Miêu nhìn Chu Viên bên cạnh.
Lý Kiều đỏ mặt, chột dạ nói, "Hoa Miêu Miêu, cậu quá đáng lắm, tôi biết cậu thích Chu Viên nhưng mà tôi với Chu Viên chỉ là bạn bè, cậu không thể vì vậy mà nhằm vào tôi gây chuyện!"
Miêu Miêu mở to hai mắt, đúng là mạch não của người khác vĩnh viễn không làm người ta thất vọng! Mạch não này thật lợi hại!
Miêu Miêu không chú ý tới động tác của người bên cạnh hơi dừng.
"Đúng vậy, đúng vậy, tôi biết cậu không có hứng thú với Chu Viên, mới sáng sớm đã đến lớp bọn tôi khóc là vì coi trọng tôi, muốn tôi thương hại cậu...."
Miêu Miêu rút một tờ khăn giấy lau nước mắt cho Lý Kiều, "Cậu xinh đẹp như vậy mà khóc thì quá xấu."
Lý Kiều sửng sốt nhìn thoáng qua Chu Viên ngồi bên cạnh hoàn toàn không nhìn mình lần nào, tức giận bỏ đi.
Miêu Miêu nhìn bóng lưng cậu ta rời đi, chọc chọc Chu Viên, "Cậu để cậu ta khóc một mình bao lâu rồi?"
Chu Viên nhìn cô nói, "Cậu muốn mình khóc theo cậu ta?"
Miêu Miêu: "...." Trai thẳng lạnh lùng.
"Nếu kiếp này cậu tìm được bạn gái thì cậu nhất định phải đối xử tốt với cô ấy một chút. Đối phương rất không dễ dàng." Miêu Miêu cảm thán nói.
Chu Viên quay qua nhìn thì đón lấy ánh mắt đùa cợt của cô, nhớ tới việc làm ban nãy.
Sự hoảng loạn và mất mát của ngày hôm qua dường như đã biến mất.
Miêu Miêu khó hiểu, "Cậu nhìn tớ xong chưa?"
Chu Viên thu hồi ánh mắt, "Mình rất vui vì cậu đã lớn rồi." Càng vui hơn chính là cô đã có năng lực tự mình giải quyết mọi chuyện, có phương pháp đặc biệt của mình.
Miêu Miêu lấy sách vở ra, "Cậu còn nhớ Tinh Tinh và Đặng Phong không?"
"Ừm."
"Khi nào rảnh rỗi bọn mình cùng tụ tập đi, nhân tiện thì Đặng Phong bây giờ là vận động viên, hai ngày trước còn đi tham gia thi đấu."
"Ừm."
"Tinh Tinh hỏi cậu có muốn cùng đi suối nước nóng không, chính là cái suối nước nóng bọn mình từng đi lúc nhỏ, cậu ấy nói cậu ấy vẫn nhớ rõ thịt dê nướng ở đó ăn rất ngon." Miêu Miêu không nhớ rõ bản thân từng ăn hết một con dê nướng lúc còn bé.
Chu Viên ngây người, nhớ tới chuyện lần đi tắm suối nước nóng. Nhớ lần đó Miêu Miêu nắm tay muốn xuống nước trước hắn.
Hắn vốn không muốn đi nhưng ma xui quỷ khiến lại gật đầu.
"Vậy cuối tuần này bọn mình đi không?" Tuần này rõ ràng không còn kịp rồi.
Chu Viên gật đầu, sau đó nói, "Cậu và nhóm Tinh Tinh vẫn học chung trường sao?"
"Tiểu học bọn mình vẫn chung lớp, lên cấp hai mình học chung với Đặng Phong còn Tinh Tinh học ở lớp bên cạnh, bây giờ Tinh Tinh học lớp bảy còn Đặng Phong học lớp tám."
"Ừm."
Miêu Miêu nheo mắt, "Cậu nói một chút đi ~ cậu xem tớ nói nhiều như vậy rồi."
"Mình không có gì để nói, sau khi chia tay các cậu thì mình học đại học rồi."
"Tớ còn rất mong được học đại học." Lúc Miêu Miêu nói xong câu đó thì ngây ngẩn cả người, trong đầu như có thứ gì thoáng hiện lên.
Cô bắt được loại cảm giác này.
"Làm sao vậy?" Chu Viên thấy cô thất thần thì hỏi.
Miêu Miêu lấy lại tinh thần, lắc đầu, "Không có gì."
Cô chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới từ nhỏ đã muốn học đại học là vì có người nói cho cô biết phải học đại học mới được đi làm với mẹ. Nhưng mẹ nói cho cô biết học đại học là có thể gặp được Chu Chu.
+
Khi còn bé cô thật sự rất muốn học đại học cùng Chu Chu.
Miêu Miêu nghĩ trong lòng như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT