Trước khi mẹ của Tinh Tinh đến, Tinh Tinh đã nói cho bé nghe rất nhiều thứ, ví dụ như đôi mắt và ngoại hình của Tinh Tinh rất giống mẹ, ví dụ như mẹ của Tinh Tinh và Tinh Tinh đều mặc áo khoác và quần áo giống hệt nhau.
Miêu Miêu không hiểu vì sao Tinh Tinh nhỏ như vậy còn mẹ của bạn ấy thì lớn như thể, thì làm sao có thể mặc quần áo giống nhau được, cho đến khi mẹ của Tinh Tinh đến bé mới phát hiện thì ra quần áo không phải là lớn giống nhau.
Bé nhìn chằm chằm mẹ của Tinh Tinh như muốn tìm được đáp án của vấn đề nào đó.
Tinh Tinh đang có ý đồ để mẹ ở lại lâu thêm chút, cho Miêu Miêu quan sát đủ.
Trẻ con luôn tự cho là thủ đoạn của mình đặc biệt thông minh nhưng đã sớm bị người lớn nhìn ra không sót cái gì, mẹ Tinh Tinh nhanh chóng phát hiện hiện Tinh Tinh chỉ là giả vờ, lúc đau bụng ai lại còn cười híp mắt chứ.
Sau khi Tinh Tinh bị phát hiện lập tức ôm lấy eo mẹ, "Nhìn thấy mẹ trẻ tuổi xinh đẹp, con lập tức hết đau rồi!" Trên phim truyền hình đều là dỗ người giống như vậy.
Mẹ Tinh Tinh dở khóc dở cười, nhưng mà không có việc gì thì tốt rồi, sau đó cô ẵm con gái bị phim truyền hình đầu độc lên, "Vậy được, chúng ta về nhà thôi."
Lúc mẹ Tinh Tinh nắm tay bé ra khỏi phòng học vẫn không quên nhắc nhở bé, "Không thể dọa mẹ như thế nữa có biết không? Con còn nhớ câu chuyện về con sói không?"
Tinh Tinh gật đầu, thật ra bé căn bản không nghe lọt vào tai, bé đắc ý làm một cái thủ thế cho Miêu Miêu, đây chính là thủ thế do bé tự sáng tạo ra. .
Truyện Thám HiểmTinh Tinh đắc ý trong lòng vì đã giúp được bạn của mình, mặc dù bé cũng không biết vì sao Miêu Miêu lại muốn nhìn mẹ của người khác, nhưng bé cảm thấy rất vui vẻ.
Miêu Miêu thận trọng gật nhẹ một cái với Tinh Tinh, hai đứa bé phảng phất như vừa hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng thần thánh.
Chu Viên bên cạnh cố nín cười.
"Miêu Miêu, người nhà của em tới rồi." Bên ngoài truyền đến giọng nói của giáo viên sinh hoạt.
Miêu Miêu lấy lại tinh thần, chậm rãi đeo cặp sách lên, quay đầu nhìn Chu Viên một chút, học những bạn học khác, nhỏ giọng nói ra mấy lời đã luyện tập rất nhiều lần trong lòng, "Chu Viên, ngày mai gặp nha."
Lúc đến cửa trường học, Miêu Miêu lại lần nữa học mấy bạn nhỏ trước mặt, chào giáo viên sinh hoạt, "Cô ơi, ngày mai gặp lại ạ."
Giáo viên sinh hoạt gật nhẹ, "Miêu Miêu mai gặp lại, nhưng ngày mai là thứ bảy, em ở nhà phải nghe lời người lớn nha."
Tiểu Miêu Miêu chớp mắt, hôm nay giáo viên cũng đã nói ngày mai được nghỉ, vừa rồi lúc bé nói chuyện với Chu Viên, quá khẩn trương nên quên mất chuyện này, lại nói với cậu ấy ngày mai gặp.
Miêu Miêu càng nghĩ càng cảm thấy không tốt lắm, bé dừng lại.
Dì Hoa ngồi xổm xuống, "Sao vậy Miêu Miêu?"
Miêu Miêu nhỏ giọng nói, "Chúng ta có thể chờ một chút được không...."
Từ trước đến giờ Miêu Miêu sẽ không yêu cầu bất cứ thứ gì, có thể đột nhiên có ý nghĩ như vậy và đồng thời nguyện ý nói ra, theo dì Hoa đây đều là một loại tiến bộ rất lớn.
"Đương nhiên là được!" Dì Hoa vừa cười vừa nói.
Rất nhanh mẹ Chu Viên cùng Chu Viên song song đi tới, Chu Viên và mẹ của cậu ấy không nắm tay nhau giống với các bạn nhỏ khác. Mẹ Chu Viên có một mái tóc dài vàng óng, nhìn qua cực kỳ ôn nhu.
Chu Viên cũng nhìn thấy Miêu Miêu, bèn mở miệng hỏi, "Miêu Miêu đang chờ ai sao?"
Mẹ Chu Viên nghe được giọng điệu giống như dỗ bạn nhỏ của con trai nhà mình, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Miêu Miêu gật nhẹ, sau đó lấy dũng khí nói, "Chu Viên, thứ hai gặp lại."
Chu Viên nói, "Được, thứ hai gặp lại."
Dì Hoa tiếp tục đi khỏi trường học cùng Miêu Miêu, hôm nay chú Hoa lại trực.
Dì Hoa, "Hôm nay dì nghĩ đến một cái thiết kế rất tuyệt, lúc về Miêu Miêu mặc thử cho dì nhìn một chút có được không?"
Tiểu Miêu Miêu gật đầu, cái gì bé cũng nghe theo dì.
Bọn trẻ bên cạnh đều đang nói chuyện ở trên trường với ba mẹ, trẻ con tuổi này luôn có nhiều chuyện nói không hết.
"Hôm nay bút chì của con mất tiêu, tiểu Hoa cho con mượn một cây bút chì, sau này con muốn lấy bạn ấy làm vợ."
"Cô giáo nói cuối tuần bọn con phải bầu ra tổ trưởng."
"Hôm nay con được bốn cái hoa hồng, một cái là con trả lời được câu hỏi trong tiết toán học, một cái khác là con lên bục giảng, một cái là con ăn cơm trưa sạch sẽ...."
Miêu Miêu nhìn các bạn, siết chặt tay nhỏ, trước tiên sẽ nói về cô Lý, hôm nay cô Lý khen chữ viết của bé rất đẹp, bé cũng được một hoa hồng bởi vì bé cũng ăn sạch cơm trưa....
Nhưng bé không có giơ tay trả lời câu hỏi, các bạn khác đều có ba cái hoa hồng chỉ có bé có một cái hoa hồng. Miêu Miêu chua xót trong lòng, thật ra mấy câu cô giáo hỏi bé đều biết đáp án nhưng bé không dám giơ tay.
Cho nên bé mới không có mấy cái hoa hồng đó.
Miêu Miêu hạ quyết định trong lòng, lần tiếp theo nhất định phải giơ tay.
Một bên khác, mẹ Chu Viên đang nhìn con trai nhà mình ngay cả một cái hoa hồng cũng không có, nhíu mày, "Chu Chu, con không thích màu đỏ hay là không thích hoa?"
Chu Viên ngẩng đầu, "...."
Mẹ Chu có hơi đau đầu, ngồi bên cạnh Chu Viên, "Mẹ biết đối với con cuộc sống như hiện tại mà nói không có gì hay, chắc chắn con muốn đi nhìn thấy thế giới lớn hơn."
Chu Viên, "Dù sao ông trời cho con trí thông minh không phải để con giành trả lời bảy cộng sáu bằng bao nhiêu."
"Mẹ chỉ hi vọng con có thể có được niềm vui giống những đứa trẻ khác, học kỳ này con thử trải nghiệm đi, nếu sau học kỳ con thật sự không muốn thì có thể đi đến trường học của ba con." Mẹ Chu thở dài, nói.
Chu Viên vui vẻ, nhanh chóng chạy lên lầu viết kế hoạch về học kỳ này của mình trong sách.
Mà lúc này, Miêu Miêu đang thử quần áo mới dì Hoa làm, váy dài màu lam nhạt, phía trên điểm xuyết thêm tua rua, váy vừa vặn dài đến mắt cá chân, không có tay áo nhưng lại có thêm áo khoác len nhỏ khoác lên nên hoàn toàn không nhìn thấy vết sẹo.
Dì Hoa ôm bé đến trước gương, "Miêu Miêu thấy có đẹp không?"
Miêu Miêu nhìn mình trong gương, mặt ửng hồng, nhỏ giọng nói, "Đẹp lắm."
Dì Hoa thần bí nói, "Con đợi dì một chút."
Sau đó cô đi vào căn phòng vừa rồi, một lúc sau cô bước ra.
Dì Hoa cũng mặc váy dài cùng áo khoác thiết kế giống hệt như Miêu Miêu, cô xoay một vòng rồi bế Miêu Miêu lên, "Dì mặc đồ mẹ con cùng tiểu Miêu Miêu nè~"
Miêu Miêu hiện tại càng thêm thích bộ quần áo này, bé thích mặc quần áo giống dì. Giống như Tinh Tinh mặc quần áo mẹ con cùng mẹ bạn ấy.
Miêu Miêu nhìn dì Hoa, cho nên thật ra.... Dì Hoa là mẹ của bé sao?
Trong nội tâm của bé đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc mà bé cũng không hiểu được, cái mũi ê ẩm, con mắt ẩm ướt.