Khi Khương Cách mở mắt ra, Dưa Hấu vẫn đang nằm bên gối cô ngáy khò khò, vài tia lọt qua màn cửa sổ. Trời đã sáng, trong cơn mệt mỏi cực độ, đêm qua Khương Cách chập chờn ngủ được một giấc.
Với tay lấy điện thoại, màn hình vẫn không có tin nhắn mới nào. Từ đêm qua đến giờ vẫn không có chút tin tức gì về Quý Tranh.
Vốn dĩ trong tâm trí trống rỗng của cô không nghĩ đến chuyện này, nhưng khi ý nghĩ ấy bất chợt ùa tới, trước mắt Khương Cách bỗng tối sầm, trái tim cô bị bóp nghẹn đến khó chịu, thậm chí hít thở cũng khó khăn.
Cô cố gắng dời sự chú ý, Dưa Hấu đã tỉnh giấc, nó duỗi thẳng chân trước, cái lưng cong cong, miệng há to đánh một cái ngáp, rồi lại chậm rãi xoay người. Nhìn thấy Khương Cách, nó “meo” một tiếng rồi dụi đầu vào lòng cô.
Dưa Hấu đã sáu tháng tuổi, bộ lông mềm mại của nó cọ trên da cô. Nó cuộn người bên cổ cô rồi bắt đầu liếm láp bộ lông, lại kêu meo meo.
Khương Cách đặt tay lên bàn chân nó, nó nhấc chân đặt lại trên tay cô.
“Dưa Hấu.”
“Meo ~ ”
Khương Cách nhìn vào mắt Dưa Hấu, rồi trò chuyện với nó: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Meo ~” Dưa Hấu dụi đầu lên trán cô.
“Em muốn thần giao cách cảm à?” Khương Cách hỏi.
Dưa Hấu không đáp lại, Khương Cách nghiêng người rồi chạm trán mình vào trán Dưa Hấu. Cô cảm nhận bộ lông mềm mại của nó, khẽ nhắm mắt lại rồi nói: “Em đang nghĩ đến cá khô nhỏ, bột sữa dê, còn có gậy đồ chơi…”
Trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ có giọng nói của Khương Cách, căn phòng cô đơn mà trống trải chìm trong ánh sáng nhạt màu. Cô ngẩng đầu, đưa tay vuốt ve phần lông bị vuốt ngược của Dưa Hấu, hỏi nó: “Em biết chị đang nghĩ gì không?”
Thường ngày Khương Cách luôn ít nói, hôm nay lại nói chuyện với nó suốt, chú mèo nhỏ cũng cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, nó ngoan ngoãn nhìn cô, kêu một tiếng “meo”.
“A Tranh.” Khương Cách tự hỏi tự đáp.
Cô mím môi, trong đôi mắt nâu lập lòe phản chiếu ánh sáng, không nhìn rõ tâm trạng. Cô cầm chân Dưa Hấu chạm vào đầu mình, nói: “Nơi này.”
Rồi lại cầm chân Dưa Hấu chạm vào ngực mình, nói: “Nơi này.”
Dưa Hấu lặng lẽ nhìn cô, Khương Cách ôm nó, giọng nói khàn khàn mà run rẩy.
“Nơi nào cũng nghĩ đến anh ấy.”
Đau thương chỉ nán lại trong tâm trí cô vài giây, chút nghị lực còn sót lại vực cô dậy. Dưa Hấu rời đi, Khương Cách thuận tay vuốt lông nói, rồi đứng dậy khỏi giường.
Mới chỉ hơn bảy giờ sáng, mặt trời vẫn chưa lên cao, Khương Cách ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhìn màn hình điện thoại, vẫn không có thông báo mới, cũng không có tin nhắn mới, thậm chí cũng không có tin nhắn wechat nào.
Khương Cách ngồi thẫn thờ một lúc thì Dưa Hấu đến dụi vào chân cô, cô hoàn hồn gọi điện thoại cho bà Lương Thanh Các.
Đêm qua khi Khương Cách trở về, bà cụ đã gọi điện thoại hỏi cô đã về đến nhà chưa. Tính cách của bà cụ vốn là như thế, tuy giọng điệu bà không quá thân mật, nhưng Khương Cách vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của bà. Nhận được sự quan tâm như thế, Khương Cách cũng không ngại thay đổi xưng hô.
“Bà nội.” Khương Cách gọi.
“Ừm, dậy rồi à?” Giọng bà Lương Thanh Các không lớn, bà cụ biết vì sao Khương Cách gọi điện thoại đến, nhưng bà lại không có tin tức tốt cho cô. Mà sau khi nghe bà nói, Khương Cách cũng đoán ra được rồi khẽ đáp lời.
Phóng mắt ra ngoài cửa sổ, mặt trời vẫn chưa lên cao hẳn, bà Lương Thanh Các chuyển chủ đề: “Đã ăn sáng chưa? Dì Triệu đã nấu bữa sáng rồi, cháu định lát nữa đến ăn hay để bà cho người đưa sang?”
“Không cần đâu ạ.” Khương Cách trả lời: “Cháu đang làm bữa sáng rồi.”
“Cháu làm gì thế?” Bà cụ tán gẫu với cô.
“Bánh mì kẹp ạ.” Khương Cách trả lời. Trước đây khi cô không muốn ăn cơm, Quý Tranh luôn làm món này cho cô.
Cô vừa trả lời, đầu bên kia bỗng có tiếng dì Triệu gọi “Phu nhân”. Đã không có tin tức, Khương Cách cũng không còn gì khác để nói, cô nói với bà Lương Thanh Các: “Bà nội cúp máy đi ạ.”
“Được rồi, nhớ ăn uống đầy đủ.” Bà cụ lại dặn dò rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Khương Cách đứng dậy lấy thức ăn cho mèo và đồ hộp cho Dưa Hấu, rồi vào phòng bếp làm một phần sandwich. Vừa ăn được mấy miếng, Thái Kỷ đã gọi điện thoại đến. Lúc bắt máy, cảm xúc Khương Cách vẫn chưa ổn định, giọng nói có phần mệt mỏi. Thái Kỷ đã hiểu, bèn hỏi: “Thế nào rồi?”
Nghe giọng Thái Kỷ, nhịp tim Khương Cách dần bình ổn lại, cô cúi đầu nhìn miếng sandwich trên tay, thấp giọng trả lời: “Không sao, có chuyện gì?”
Thái Kỷ nói rõ lý do mình gọi điện thoại: “Có một quảng cáo sữa chua được đẩy lên sớm, có thể quay vào hôm nay, em đóng quảng cáo này đi để khuây khỏa tâm trạng.”
Hôm nay là ngày nghỉ của Khương Cách, cô không có lịch trình, vốn định quay lại London thăm Khương Đồng. Sau khi tiến vào giới giải trí, Khương Cách có rất ít ngày nghỉ, mỗi lần có được chút thời gian rảnh rỗi không lịch trình, cô luôn tranh thủ trở về tiểu khu Sơn Diêu thăm Khương Đồng, nhưng cuối cùng lại ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.
Cô đã quen với lượng công việc dồn dập, có thời gian rảnh rỗi cô cũng chẳng biết phải làm gì, nhàn rỗi một mình rất dễ khiến cô suy nghĩ lung tung, chi bằng ra ngoài đóng quảng cáo để dời sự chú ý. Cho dù kết quả có như thế nào, mấy ngày nay cô vẫn phải cố gắng chống đỡ.
“Vâng.” Khương Cách trả lời, rồi cắn một góc bánh sandwich.
Nghe cô đồng ý, Thái Kỷ nói: “Vậy để anh bảo Lý Nam đến đón em.”
Khương Cách đáp lời rồi cúp điện thoại, cô ngồi trên ghế sô pha nhìn mặt trời lên cao ngoài cửa sổ. Mặt trời đã ló hẳn khỏi chân trời, ánh nắng dìu dịu phủ lên hơi nước trong không khí.
Mỗi khi ngồi một mình, nỗi cô đơn càng đậm sâu. Khương Cách không thể tưởng tượng được quãng đời còn lại mình phải sống thế nào.
Địa điểm quay quảng cáo là một studio, sau khi Khương Cách đến, thợ trang điểm lập tức bắt tay vào làm việc. Đêm qua Khương Cách ngủ được một giấc, khí sắc đã tươi tỉnh hơn hôm qua. Trong studio, nhân viên bận rộn làm việc, Khương Cách thẫn thờ nhìn dòng người qua lại.
Cô khoác tay lên ghế ngồi, ngẩn ngơ ngồi đó như một pho tượng tinh xảo mà không chút sức sống.
Hôm nay đã là giai đoạn thứ hai của khoảng thời gian tốt nhất để cứu viện, đã sắp bước vào giai đoạn thứ ba. Cơ hội sống sót của Quý Tranh càng lúc càng mong manh, trong lòng mọi người đều biết rõ, những cú điện thoại từ quân đội phần lớn đều không có tin tức gì mới.
Lý Nam và Tiểu Bàng đứng một bên, lo lắng nhìn Khương Cách đang trang điểm.
“Khương Gia đáng thương quá đi mất.” Lý Nam nhìn Khương Cách nói. Quảng cáo lần này sẽ được dùng vào dịp Tết, trong lúc quay yêu cầu diễn viên phải tươi cười vui vẻ.
“Hiện tại làm sao Khương Gia có thể tươi cười vui vẻ được chứ?” Tiểu Bàng cụp mắt, rồi nhìn Thái Kỷ nói: “Thật là tàn nhẫn.”
Khương Cách là một diễn viên chuyên nghiệp, mỗi khi làm việc, cô có thể nhập vai rất nhanh chóng. Điều này càng khiến Lý Nam và Tiểu Bàng đau lòng.
Thái Kỷ cứ mãi nhìn bàn tay của thợ trang điểm, nghe hai người nói, anh ấy híp mắt nói: “Hai người thì biết gì chứ.”
Trong lúc nói chuyện, thợ trang điểm nói gì đó với Khương Cách, tay dặm lớp phấn phủ cuối cùng cho cô. Nhìn thấy thế, Thái Kỷ cầm điện thoại gửi một tin nhắn đi.
Quảng cáo sữa chua yêu cầu diễn viên phải vui vẻ đầy sức sống, lớp trang điểm cũng theo phong cách tươi tắn trẻ trung. Thợ trang điểm tấm tắc khen Khương Cách xinh đẹp, rồi nói với cô: “Cô Khương, đã trang điểm xong.”
“Cảm ơn.” Khương Cách đứng dậy khỏi ghế ngồi.
Vừa đứng lên, Thái Kỷ bỗng gọi cô: “Khương Cách, có điện thoại.”
Cú điện thoại đến từ Hoàng Di Quân. Buổi sáng Khương Cách đã gọi điện thoại nghe tin tức từ bà Lương Thanh Các, hiện tại chị ấy lại gọi đến, chứng tỏ phía quân đội đã có kết quả mới. Chiếc điện thoại rung lên, Khương Cách lướt tay trên màn hình, ngón tay như tê dại.
Trong phòng trang điểm chỉ còn mỗi Khương Cách, tiếng chuông điện thoại như vang vọng khắp phòng. Hơi thở Khương Cách chậm lại, cô cụp mắt, bắt máy.
“Alo.”
“Khương Cách.” Hoàng Di Quân gấp gáp gọi.
“Vâng.” Cằm Khương Cách run run, cô cố gắng ổn định giọng nói, hỏi: “Có tin tức gì mới sao?”
“Có.” Hoàng Di Quân trả lời.
Trái tim Khương Cách treo lơ lửng.
“Em đến đại viện một chuyến đi.” Hoàng Di Quân nói, “Chuyện này nên gặp mặt nói rõ thì hơn.”
Khi nãy Thái Kỷ vừa bảo Khương Cách có điện thoại, cô nhìn màn hình rồi lập tức cầm điện thoại vào phòng trang điểm. Một lúc sau, cô bước ra ngoài. Lý Nam và Tiểu Bàng đứng bên cạnh, thấy vẻ mặt tái nhợt của Khương Cách, lòng bọn họ quặn đau.
“Khương gia.” Lý Nam nhỏ giọng gọi.
Cú điện thoại này rõ ràng là có liên quan đến Quý Tranh, phòng trang điểm vốn không cách âm tốt, nhưng giọng Khương Cách quá nhỏ, bọn họ cũng không nghe được cụ thể là thế nào.
Mọi người trong studio vẫn bận rộn làm việc như trước. Máu trong người Khương Cách như bị rút cạn, ánh sáng trong mắt đã tắt vụt. Cô trầm mặc một lúc rồi đứng thẳng người nói: “Chở tôi đến đại viện quân đội.”
…
Trong phòng khách, Hoàng Di Quân cúp điện thoại xong thì trở lại làm tiếp việc đang dở. Quý Xuyến đang cắm hoa hồng, nói với Hoàng Di Quân: “Chị nói thế không sợ Khương Cách hiểu lầm à?”
“Cứ để em ấy hiểu lầm.” Hoàng Di Quân vừa bơm bong bóng vừa cười nói, “Như thế càng có hiệu quả.”
Quý Cẩm nhìn về phía phòng Quý Tranh trên lầu hai, anh đang đi tắm. Quý Cẩm dời mắt đi, tiếp tục buộc dây lụa trên tay, nói: “May mà A Tranh không có ở đây, nếu biết em trêu Khương Cách như thế chắc em ấy đau lòng chết.”
“Xuỵt.” Hoàng Di Quân nhíu mày nhìn chồng, nói: “Đừng nói cho A Tranh biết.”
Studio khá gần đại viện quân đội, chỉ mất chưa đầy hai mươi phút đi xe. Khương Cách nhìn hàng cây ven đường ngoài cửa sổ, lại cảm thấy như đang nhìn vào một ống kính vạn hoa, con đường dài vô tận như không có điểm dừng.
Trong đầu cô như có một thước phim chiếu lại những giây phút cô và Quý Tranh ở bên nhau.
Những ký ức ấy đã lặp đi lặp lại trong đầu cô vô số lần, nhưng ký ức không phải là phim ảnh, dù có chiếu lại bao nhiêu lần, ký ức cũng sẽ không phai mờ đi mà càng trở nên rõ ràng.
Đây là mối tình đầu tiên của cô, cô hi vọng nó sẽ có một cái kết viên mãn. Bắt đầu bằng tình yêu thầm từ cái nhìn đầu tiên, rồi hai người sẽ nắm tay nhau cùng bước đi hết quãng đời còn lại. Thế nhưng hiện tại, hi vọng của cô đang đứng trên bờ vực tan vỡ.
Từ khi còn tấm bé, Khương Cách chưa một lần ấp ủ hi vọng, dường như hi vọng của cô chỉ xuất hiện từ khi gặp Quý Tranh. Quý Tranh xé toạc lớp màn tối tăm bao trùm lên cuộc đời cô, để ánh sáng ấm áp bên ngoài chiếu vào.
Nhưng dù ánh sáng bên ngoài có ấm áp đến mức nào cũng không thể sánh bằng Quý Tranh, anh là ánh sáng và hơi ấm của cuộc đời cô. Nhưng hiện tại anh đã biến mất, Khương Cách lại rơi vào bóng tối, trái tim cô cũng sẽ không thể rung động vì ai khác nữa.
Cả đường đi, cả cơ thể lẫn đầu óc của Khương Cách đều quay cuồng, vô số hình ảnh hiện lên trong tâm trí cô. Máu trong người như sôi trào, trái tim cồn cào đập loạn, lồng ngực cô đau đớn như bị xé toạc.
Nhưng khi đặt chân đến cổng đại viện, mọi cảm xúc xao động đều lắng xuống.
Trước cổng đại viện xanh thẫm, gió mùa đông nhè nhẹ thổi qua mang theo hơi lạnh, chậm rãi thấm vào hơi thở cô, khiến cô bình tĩnh lại.
Những gì còn đọng lại trong đầu cô là bụi cây xanh um dọc con đường trong đại viện. Nhịp đập trái tim cô dần ổn định, Khương Cách vực dậy tinh thần.
Hệt như tâm trạng cô lúc chạy đến đại viện khi vừa hay tin Quý Tranh mất tích.
Cô không thể sụp đổ, cô phải gắng gượng chống đỡ, nếu như Quý Tranh thật sự không qua khỏi, cô không thể khóc lóc bi thương, cô phải thay anh động viên người nhà. Không chỉ là vì Quý Tranh, mà còn là vì tình cảm người nhà anh dành cho cô suốt hai ngày nay, thế nên cô phải đền đáp lại tình cảm của bọn họ.
Nắng ban mai sáng lòa, tiết trời se lạnh, Khương Cách chệnh choạng đi về phía ngôi nhà hai tầng quen thuộc.
Dừng lại trước ngôi nhà, Khương Cách đưa tay gõ cửa. Hai tiếng cốc cốc vang lên, cửa nhà hé mở. Đứng ở huyền quan không thể nhìn thấy phòng khách, nhưng phòng khách cũng không một tiếng động. Khương Cách ngước mắt đẩy cửa ra.
Cánh cửa vừa mở ra, cô lập tức thấy mặt đất rợp cánh hồng, hương hoa hồng nồng nàn lan tỏa khắp nhà.
Mi mắt Khương Cách run run, Quý Chước bước đến mỉm cười nói: “Thím ơi, vào đây này ~”
Vừa nói, Quý Chước vừa cười híp mắt nắm tay cô. Đầu ngón tay Khương Cách lạnh ngắt, cô cao hơn cô bé rất nhiều, nhưng Quý Chước chỉ cần kéo nhẹ là Khương Cách đã đi theo cô bé.
Đồ đạc trong phòng khách đã được dời đi, căn phòng rộng rãi được trang trí hoa hồng và bóng bay màu trắng hồng phấn, khung cảnh ngọt ngào mà lộng lẫy. Giữa khung cảnh ấy, Quý Tranh cùng người nhà anh mỉm cười nhìn cô.
Khương Cách nhìn bà nội đang mỉm cười, còn có ông nội, bác cả, bác gái, anh họ, chị dâu, chị họ, cháu gái, và cả ba…
Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trước người đàn ông đang đứng giữa hoa hồng và bóng bay. Anh mặc áo sơmi và quần tây, trên má còn dán băng dán cá nhân, ánh mắt đầy dịu dàng.
Quý Chước dẫn cô đến bên cạnh anh, giữa hương hoa nồng nàn thoang thoảng mùi bạc hà quen thuộc. Ánh mắt Khương Cách vỡ òa, anh dịu dàng mỉm cười với cô như trong giấc mơ.
“Khương Cách.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Quý Tranh đi cả đêm để về nước, ngay từ lúc đầu anh đã muốn cầu hôn cô như thế này. Dù Khương Cách không nói, nhưng anh biết trong thâm tâm cô vẫn không cảm thấy an toàn vì thái độ của người nhà anh. Thế nên anh muốn người nhà chứng kiến anh cầu hôn để chúc phúc, như thế sẽ cho cô cảm giác an toàn.
Anh vốn nghĩ sau khi trở về, anh còn phải thuyết phục bà nội mấy lần, không ngờ thái độ của bà đã hoàn toàn thay đổi trong mấy ngày anh mất tích. Mọi người cùng nhau bàn bạc lên kế hoạch cho chuyện cầu hôn, trong lúc cả nhà chuẩn bị, Quý Tranh gọi điện thoại cho Thái Kỷ, nhờ anh ấy viện lý do để Khương Cách đi trang điểm. Lúc cầu hôn phải chụp ảnh, phụ nữ ai lại chẳng muốn mình xinh đẹp trong lúc này.
Nghe Quý Tranh gọi, Quý Xuyến vội nhắc nhở: “Gọi làm gì, đến mau!”
Quý Tranh đưa mắt nhìn người nhà, mọi người đều đang nhỏ giọng cổ vũ anh, ngay cả lúc làm nhiệm vụ anh cũng không cảm thấy hồi hộp như lúc này. Mặt anh thoáng vẻ ngượng ngùng, anh cúi đầu nhìn cô, vừa định quỳ gối, Khương Cách đã ôm chầm lấy anh.
Khương Cách vội vàng ôm lấy eo anh, bàn tay đặt trên lưng anh, vòng tay siết chặt.
Trong vòng tay cô là Quý Tranh, có hơi ấm, có sức lực, cô có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim anh. Trái tim Khương Cách như được xoa dịu, cô chầm chậm ngẩng đầu nhìn anh.
“Thì ra không phải là mơ sao?”
Nụ cười của Quý Tranh sững lại, trái tim anh quặn đau.
Khương Cách ngước mắt nhìn kỹ khuôn mặt anh, từ đôi mắt đến bờ môi, đến vết thương trên mặt anh. Hơi thở cô gấp gáp, mọi sợ hãi, lo lắng, đau thương tích tụ trong lòng cô mấy ngày nay chợt vỡ òa trong mắt vào khoảnh khắc ấy.
Cô nhìn anh thật lâu, trong đôi mắt dần thắp lên ánh sáng. Nước mắt cô chậm rãi lăn trên má, giọng cô run run: “A Tranh, em cũng không biết phải sống một mình thế nào.”
Nước mắt và cảm xúc của Khương Cách như tái hiện lại tâm trạng của mọi người mấy ngày qua. Mọi người nhìn Khương Cách đang khóc nấc lên, không ngờ sự kiên cường và lạc quan của cô hai ngày qua chỉ là gắng gượng chống đỡ.
Khi không rõ Quý Tranh sinh tử ra sao, trong lòng Khương Cách sợ hãi hơn bất kỳ ai khác, sợ rằng Quý Tranh sẽ mãi không trở về. Bao lần cô vùng vẫy trong ác mộng, bao lần cô khóc nức nở trong đêm, nhưng cô chưa từng để lộ trước mặt bất kỳ ai. Bởi vì cô phải kiên cường để an ủi người nhà anh.
Mà hiện tại Quý Tranh đã trở về, sự kiên cường của cô lập tức sụp đổ trước mặt anh.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi Khương Cách.” Nước mắt cô thấm ướt vạt áo anh như ngọn lửa thiêu đốt tim anh. Quý Tranh ôm lấy cô, dịu dàng hôn cô, kiên nhẫn dỗ dành, dịu giọng xin lỗi.
Trong lúc làm nhiệm vụ chỉ có năm người bọn họ truy lùng tên trùm ma túy, khi ấy Quý Tranh một lòng muốn bắt hắn ta, đến lúc này anh mới chợt hoảng hốt, nếu như anh không sống sót trở về, Khương Cách của anh phải làm sao đây?
Khương Cách đã kìm nén cảm xúc suốt mấy ngày, không thể nào nhanh chóng xả sạch tất cả được. Nhưng lý trí rốt cuộc cũng chiến thắng cảm tính, Quý Tranh dần dần vỗ về trái tim lơ lửng của cô. Khương Cách nép vào lòng anh, hé mắt nhìn người trong nhà đang đứng chờ, mặt cô đỏ rực lên, cô lập tức đứng thẳng người.
Khương Cách khóc đến đỏ bừng cả mặt, lớp trang điểm cũng nhòe đi. Quý Tranh giơ tay nói với Quý Cẩm: “Anh, khăn giấy.”
Khương Cách ngừng khóc, bầu không khí trong phòng khách cũng dần ấm áp trở lại. Nghe Quý Tranh nói, Hoàng Di Quân ngán ngẩm đánh mắt về phía Khương Cách, nhỏ giọng nói: “Giấy cái gì mà giấy, cầu hôn đi!”
Quý Tranh nhìn Khương Cách, cô đã bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hồng. Quý Tranh nhìn cô hỏi: “Có được không?”
Mọi người bật cười ha hả, mặt Khương Cách càng đỏ hơn, cô nhìn Quý Tranh không trả lời.
Nghe chị ấy nói, Quý Tranh quỳ xuống trước mặt Khương Cách. Anh mở chiếc hộp nhung trên tay, ngước mắt nhìn Khương Cách hỏi.
“Khương Cách, em có đồng ý lấy anh không?”
Khương Cách, em có đồng ý lấy anh không?
Khương Cách cúi đầu nhìn Quý Tranh đang quỳ gối trước mặt mình, cảnh tượng trong mơ lại hiện lên. Trái tim cô lại đập rộn ràng.
Ánh mắt cô dừng lại tại chiếc hộp nhung trên tay anh, ngón trỏ anh quấn băng vải, đầu ngón tay còn có vài vết xước nhỏ. Lúc này cô mới tĩnh tâm để kiểm tra xem anh có bị thương ở đâu không, trong lúc làm nhiệm vụ anh bị xay xát vài chỗ, nhưng chỉ là vết thương nhỏ. Kiểm tra xong, Khương Cách mới nhìn vào trong hộp.
Một chiếc nhẫn đẹp lộng lẫy.
Khác với những chiếc nhẫn thông thường, chiếc nhẫn này là một cành hoa lê quấn thành vòng. Cành hoa lê tinh xảo như thật được đặt trong chiếc hộp nhung màu đỏ.
Khương Cách nhớ lại mùa xuân ấy trong căn nhà cũ, Quý Tranh bế cô ngồi lên bệ cửa sổ phòng bếp, có cành hoa lê vươn vào tóc cô.
Từ khi ấy Khương Cách đã muốn cưới Quý Tranh sao? Không phải, còn sớm hơn thế nữa, có lẽ từ giây phút anh đi ngược hoàng hôn đỏ trên thảo nguyên Châu Phi bước đến bên cô, bóng dáng cao lớn mạnh mẽ ấy đã in sâu trong lòng cô.
Khương Cách khẽ gật đầu: “Em đồng ý.”
Khương Cách vừa trả lời, bầu không khí trong phòng khách lập tức vỡ òa hạnh phúc, mọi người mỉm cười reo hò chúc phúc. Quý Tranh ngước mắt nhìn Khương Cách, bên tai chỉ còn lại giọng nói của cô. Yết hầu Quý Tranh nhấp nhô, mắt anh bỗng cay cay.
Anh mỉm cười cầm lấy tay Khương Cách, đặt một nụ hôn lên ngón áp út của cô, rồi đeo chiếc nhẫn lên ngón tay cô.
Nụ hôn ấm áp mềm mại, chiếc nhẫn lành lạnh cứng rắn, hai xúc cảm ấy tụ hội cùng nhau. Đôi mắt Khương Cách nhìn anh đong đầy dịu dàng. Anh đứng dậy dang rộng vòng tay ôm lấy cô.
Môi anh chạm vào môi cô, rồi lại dừng bên tai cô, giọng nói trầm ấm mà đầy kích động.
“Vậy bây giờ, em là của anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT