Chân trời dần hửng sáng, buổi sáng tháng Mười một tại London, thời tiết âm u ẩm thấp không chút ánh sáng. Cả người Khương Cách toát mồ hôi lạnh, nhịp tim đập nhanh như thể cô vẫn chìm trong giấc mơ.

“Chị sao thế?” Khương Đồng cũng tỉnh giấc, cô bé chống khuỷu tay nhổm người nhìn cô. Bầu trời dần sáng lên, khuôn mặt tái nhợt của Khương Cách chìm trong bóng tối.

Khương Cách ngồi trên giường, cô quay đầu nhìn Khương Đồng, đôi môi mím chặt. Nhịp thở dần dần ổn định, nhịp tim cũng khôi phục lại bình thường, căn phòng hơi lạnh lẽo, cô ôm cánh tay, nói: “Không sao, chị gặp ác mộng thôi.”

Nói rồi, Khương Cách quay đầu ngẩn ngơ nhìn về phía xa, Khương Đồng không quấy rầy cô nữa mà nằm xuống giường. Căn phòng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng hít thở khe khẽ.

Cảnh tượng trong mơ lại hiện lên trong tâm trí cô, bóng dáng Quý Tranh biến mất giữa ngọn lửa. Cổ họng Khương Cách khô khốc, cô cầm điện thoại lên mở màn hình.

Lần cuối cùng cô nhắn tin với Quý Tranh là nửa tháng trước, anh được nghỉ nên đi thẳng từ quân khu đến phim trường gặp cô. Chiều hôm ấy anh rời đi vì nhiệm vụ, nửa tháng tiếp theo hai người hoàn toàn mất liên lạc.

Trong lúc làm nhiệm vụ, anh không thể liên lạc với cô, điều này khiến nỗi nhớ của cô càng thêm đậm sâu hơn cả khoảng thời gian hai người xa nhau lúc trước.

Khương Cách nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cô lướt ngón tay, nhật ký tin nhắn của cô và Quý Tranh dài mấy trang. Cô từng lướt nhìn không biết bao nhiêu lần, mỗi khi ngẩn ngơ không có việc gì làm, cô sẽ đọc những tin nhắn ấy để nhớ đến anh.

Lại một lần lướt tin nhắn, Khương Cách nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời mới hửng sáng, chỉ mới 6 giờ 45 phút, hiện tại trong nước đang là buổi chiều. Cô đứng dậy rồi nói với Khương Đồng: “Em ngủ tiếp đi, chị đi gọi điện thoại.”

Khương Đồng vẫn chưa tỉnh ngủ, thấy sắc mặt Khương Cách đã khá hơn, cô bé cũng an tâm. Cô bé gật gật đầu rồi nhắm mắt lại, Khương Cách mang giày, choàng áo khoác lông rồi ra khỏi phòng.

Trong viện điều dưỡng đã có bệnh nhân qua lại. Hôm nay trời không đổ mưa, chân trời đã sáng dần lên, có vài bệnh nhân cùng người nhà tản bộ trong vườn hoa. Cửa sổ ngoài hành lang để mở, hít vào một hơi thật sâu, trong phổi tràn ngập không khí mát lạnh ẩm ướt. Khương Cách tỉnh táo lại, gọi một cú điện thoại.

Hoàng Di Quân là kiến trúc sư, chị ấy vừa kết thúc một cuộc họp về hạng mục thiết kế mới. Thấy Khương Cách gọi điện thoại, chị ấy cũng hơi bất ngờ. Lần trước ở nhà cũ, chị ấy đã chủ động trao đổi cách liên lạc với Khương Cách, ngộ nhỡ sau này có việc cần liên hệ. Khương Cách là diễn viên bận rộn, hơn nữa cô cũng không thích trò chuyện, không ngờ lại gọi điện thoại cho chị.

“Alo, Khương Cách.” Hoàng Di Quân mỉm cười nhận điện thoại.

Khương Cách lên tiếng chào rồi nói: “Em có quấy rầy công việc của chị không?”

Đầu bên kia, Hoàng Di Quân vẫn mỉm cười, nói thẳng vào vấn đề: “Không đâu. Có chuyện gì à?”

Khương Cách nhìn bầu trời, im lặng một lúc rồi hỏi: “A Tranh đi làm nhiệm vụ, ông cụ Quý có nhận được tin tức gì về anh ấy không ạ?”

Mỗi tuần nhà họ Quý luôn có một cuộc tụ họp nho nhỏ, bầu không khí trong nhà rất hòa hợp, mọi người cần nói gì đều sẽ nói vào lúc tụ họp. Khương Cách không thể liên lạc với Quý Tranh, nhưng ông Quý Hiển có rất nhiều cấp dưới trong quân đội, nếu như Quý Tranh có chuyện gì, ông cụ cũng sẽ biết trước.

Cơn ác mộng và cảm giác bứt rứt sau khi Quý Tranh rời đi hẳn là có nguyên do, cô không thể phớt lờ chuyện này được. Điều duy nhất mà cô có thể làm trước mắt là tìm hiểu tin tức, xác nhận Quý Tranh không có chuyện gì, cô cũng có thể yên tâm.

Hoàng Di Quân mỉm cười nói: “Không có tin tức gì cả. Nhưng ngộ nhỡ em ấy gặp chuyện, nhà chúng ta sẽ được thông báo đầu tiên. Trong lúc làm nhiệm vụ không có cách nào liên lạc được, trước đây cũng thế, em cứ bình tĩnh.”

Nói rồi, Hoàng Di Quân trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Lo lắng à?”

Nghe Hoàng Di Quân hỏi, nhịp tim Khương Cách dần ổn định lại, cô không muốn tâm trạng của mình ảnh hưởng đến bọn họ, chỉ nói: “Không sao đâu ạ.”

“Làm quân nhân chỉ khổ ở điểm này, huống hồ gì Quý Tranh còn là lính đặc chủng.” Hoàng Di Quân cũng không vạch trần cô, chỉ an ủi: “Nhưng mà Quý Tranh mạng lớn, em ấy tham gia nhiều nhiệm vụ như vậy, lần nào cũng bình an trở về, em cứ yên tâm đi.”

Công việc của Quý Tranh vô cùng nguy hiểm, nhưng ngay cả lần trước bị bắt làm tù binh, anh vẫn sống sót trở về. Cho dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần anh sống sót trở về là được.

Khương Cách nói: “Cảm ơn chị.”

“Chuyện này có là gì.” Hoàng Di Quân hào phóng nói, “Trước sau gì chúng ta cũng sẽ là người một nhà mà.”

Hoàng Di Quân vừa nói xong đã bị trợ lý gọi đi họp, chị ấy nói xin lỗi rồi cúp điện thoại. Lời nói cuối cùng của chị ấy văng vẳng bên tai Khương Cách, cô ngước mắt nhìn mặt trời đang dần ló dạng, mỉm môi cười.

Cúp điện thoại xong, Khương Cách đã yên tâm phần nào, cô trở về phòng rồi lên giường. Đang trong thời gian nghỉ ngơi, cô không cần phải thức dậy sớm như thế. Chỉ đứng bên ngoài gọi điện thoại một lát thôi mà tay chân Khương Cách đã lạnh buốt. Cô lại nhớ nhung hơi ấm trên người Quý Tranh, nếu như có anh ở đây, cô đã mau chóng được ủ ấm.

Sau khi yêu đương, thỉnh thoảng Khương Cách sẽ có sự nũng nịu của con gái, cô không quen với cảm giác ấy, nhưng lại không kìm lòng được.

Ngủ một giấc dậy, Khương Cách rời giường ăn sáng, rồi lại đi dạo chơi cùng Khương Đồng, hiểu thêm về cuộc sống của cô bé tại nước Anh nửa năm này. Cô còn gặp được vài người bạn của em gái, bao gồm bệnh nhân, thân nhân đến thăm bệnh, đến cả bác sĩ và thực tập sinh. Bọn họ cũng không lớn tuổi, Khương Cách lịch sự chào hỏi từng người. Cô vốn không giỏi ăn nói như Khương Đồng, mà cô cũng quá tuổi để chơi cùng Khương Đồng và bạn bè của cô bé. Chào hỏi xong, cô an vị ngồi nhìn bọn họ chơi đùa.

Lần này đến London, ngoài trừ muốn dành thời gian ở bên Khương Đồng, Khương Cách còn muốn để bản thân thả lỏng nghỉ ngơi. Thế nên sau khi gọi điện thoại cho Hoàng Di Quân, hai người cũng thân thiết hơn, bọn họ bèn kết bạn wechat để tiện trò chuyện thường xuyên.

Hoàng Di Quân thường kể cô nghe về người nhà của Quý Tranh, chị ấy giới thiệu tất cả từ ông bà nội đến cháu gái của anh, còn gửi ảnh cho cô xem. Tính tình Hoàng Di Quân luôn sôi nổi mà nhiệt tình như thế, Khương Cách luôn miệng cảm ơn chị ấy.

Gia đình Quý Tranh rất đông đúc, ông bà nội anh có ba người con, người cô nhỏ nhất đang ở nước ngoài, bác cả và bác gái có hai người con một trai một gái, Quý Cẩm và Quý Xuyến. Mà ba của Quý Tranh là Quý Phàm chỉ có một đứa con trai là anh, sau khi ly hôn với mẹ anh, ông cũng không đi bước nữa.

Kỳ thật đa phần người thân của Quý Tranh rất dễ nói chuyện, khi Quý Tranh giới thiệu bạn gái mình là Khương Cách, mọi người đều chúc phúc, dù sao chỉ cần anh hạnh phúc là được. Trong chuyện tình cảm của anh, mọi người đều là người ngoài. Nhưng vì vài nguyên nhân mà bà nội và chú lại không chấp nhận tình cảm này.

Bà nội có quan điểm của mình, bởi vì bà là vợ quân nhân, hiểu rõ trách nhiệm mà người thường khó có thể gồng gánh nổi. Nhưng sau khi Khương Cách cùng Quý Tranh vượt qua chướng ngại tâm lý, bà đã có suy nghĩ khác về Khương Cách.

Hiện tại người khó thuyết phục nhất vẫn là Quý Phàm, tính tình ông hơi cố chấp, bản thân ông cũng làm việc trong giới giải trí, có không ít minh tinh nổi tiếng lẫn không nổi tiếng từng muốn mồi chài ông, thế nên ấn tượng của ông về minh tinh không tốt lắm. Hơn nữa tính tình Quý Phàm rất nóng nảy, cả nhà luôn nhường nhịn ông, ngay cả người dễ tính như Quý Tranh cũng không thể nào chung sống hòa bình với Quý Phàm, có thể thấy ông khó chiều đến mức nào.

“Nhưng chú rất thương A Tranh.” Hoàng Di Quân nói thêm, “Nhưng cần phải có chuyện gì đó để chú hiểu được, cách chú yêu thương A Tranh là không đúng, cần phải thay đổi.”

Nói đến đây, Hoàng Di Quân chợt nhớ ra gì đó, bèn cười nói: “Có lẽ em chính là điểm đột phá này.”

Nghe chị ấy nói, Khương Cách cũng không trả lời. Quý Chước nằng nặc đòi nói chuyện với thím, Hoàng Di Quân đành đưa điện thoại cho cô bé. Quý Chước cứ hồn nhiên ríu rít không ngừng, cô bé nói chuyện với Khương Cách không chút rụt rè. Sau khi luyên thuyên một lúc lâu, cô bé mới ngọt ngào nói với Khương Cách: “Tạm biệt thím ạ, cháu nhớ thím nhiều lắm.”

Khương Cách mỉm cười đáp lại rồi cúp điện thoại.

Đã là mười một giờ trưa, Khương Cách ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, ánh nắng bên ngoài hắt vào khiến cô lim dim buồn ngủ. Sau mười ngày Khương Cách đến London, đây là lần đầu tiên trời nắng, ánh nắng xua tan đi sương mù trong không khí, khiến thời tiết trở nên mát mẻ hơn hẳn.

Tháng Mười một tuy có mặt trời nhưng thời tiết vẫn lạnh lẽo, cô ngồi một lúc rồi vào phòng. Trong phòng, Khương Đồng đang học bài. Gia sư của cô bé là một cậu sinh viên người Trung Quốc, tên là Mâu Viễn, hai mươi tuổi, là sinh viên trao đổi đến London học tập. Gia cảnh cậu ấy không khá giả, nên đành dành chút thời gian cuối tuần đi làm kiếm tiền.

Khương Đồng không thích hợp với việc học lắm, cô bé rất dễ mất tập trung, Mâu Viễn dạy cô bé đến giữa trưa, cuối cùng lại là cậu ấy rước bực vào người.

Mâu Viễn vừa học giỏi vừa chăm chỉ, Khương Đồng không chịu nghe giảng, cậu ấy tự giảng tự nghe đâm ra bực bội, bèn từ chối cả lời mời ăn cơm của Tống Bách Hợp, nhíu mày rời đi.

Khương Cách quay về phòng thì thấy Mâu Viễn nhăn nhó rời đi, Tống Bách Hợp đang la rầy Khương Đồng trên bàn ăn. Cô bé lơ đễnh nói: “Là vì cháu ngu si thật chứ không phải cháu không muốn học, anh ấy tức giận cái gì, cháu mới là người phải tức giận vì anh ấy giảng nhanh quá đấy.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Khương Cách bước vào, Tống Bách Hợp nhìn Khương Đồng rồi bất đắc dĩ thở dài, hỏi: “Nói chuyện điện thoại xong rồi à?”

“Vâng ạ.” Khương Cách trả lời rồi ngồi vào bàn ăn.

Khương Cách không có nhiều bạn bè, cho dù đang nghỉ ngơi đến thăm Khương Đồng, cô vẫn lủi thủi một mình, tính tình hai chị em hoàn toàn trái ngược.

Sau khi Khương Cách vào phòng, chuyện học hành của Khương Đồng cũng bị gác sang một bên, cô bé đưa đũa cho Khương Cách, rồi sáp lại gần chị, hai mắt chớp chớp như cún con, nói: “Chị ở lại với em thêm mấy ngày nữa được không?”

Khương Cách đã ở lại London mười ngày, ban đầu cô định ở lại hai tuần, nhưng Khương Đồng cảm thấy Khương Cách càng nán lại lâu, cô bé lại càng không nỡ để chị rời đi, nên cứ mè nheo mãi.

“Hai ngày nữa chị phải đi dự tiệc.” Khương Cách gắp một miếng ngó sen rồi nói: “Đợi quay xong bộ phim tiếp theo chị sẽ đến thăm em.”

Hiện tại Khương Cách hoàn toàn tập trung vào việc đóng phim, một bộ phim mất hai đến ba tháng để quay, sau đó cô lại nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Khương Đồng tiu nghỉu ngậm đũa “à” một tiếng, rồi lại cười nói: “Vậy lần sau chị bảo anh Tranh đến cùng nhé.”

“Phải xem thời gian thế nào.” Khương Cách nói, “Hơn nữa anh ấy không thể tùy tiện ra nước ngoài.”

“Vậy chỉ có thể đến lúc em trở về.” Khương Đồng tiếc nuối nói, rồi lại cười hỏi, “Phải rồi chị, hai người định khi nào kết hôn?”

Nghe Khương Đồng hỏi, Khương Cách lập tức ngước mắt nhìn cô bé, chợt nhớ đến cơn ác mộng lần trước. Cô nhai miếng ngó sen, chưa kịp trả lời, điện thoại đã đột ngột vang lên.

Cô đặt điện thoại trên bàn ăn, tiếng điện thoại rung là trái tim Khương Cách cũng chấn động theo. Cô đặt chén đũa xuống rồi cầm điện thoại lên nhìn, là Hoàng Di Quân gọi.

Hai người vừa mới cúp máy, Khương Cách chống đầu lưỡi vào răng, nhấn nghe.

Hoàng Di Quân đã không còn nhiệt tình vui vẻ như mọi khi, vẻ mặt Khương Cách sa sầm, nói: “Alo.”

“Khương Cách.” Hoàng Di Quân gọi, chị ấy thấp giọng nói: “Quý Tranh xảy ra chuyện rồi.”

Trái tim Khương Cách rơi phịch xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play