Juwakira một thân đầy máu được Magatsuhi đưa về tòa thành . Naraku đi ra liền gặp, bế cậu vào phòng.


Dùng yêu lực chữa trị cho cậu.


Nghe Bạch Dạ Mộng Ảo kể lại tận tình sự việc. Kéo chăn lên đắp cho cậu .


Chăm sóc tận vài hôm cậu mới tỉnh lại.


Juwakira mệt mỏi nhìn Naraku :" Naraku , hài tử có sao không, có bị gì không "


Cậu vội vàng ngồi dậy , lo lắng hỏi.


" Hài tử ... không thể sống " Naraku nhìn cậu, cậu như người mất hồn, miệng lẩm bẩm' Hài tử mất rồi'


Cậu vô lực dựa vào người anh, Naraku không khống chế được liền ôm cậu vào lòng.


Cậu cắn môi đến ứa máu, tại sao cậu lại vô dụng như vậy đến cả hài tử trong bụng cũng không giữ được.


Naraku lau miệng cho cậu :" Juwakira, ngươi hãy bình tĩnh lại, đừng làm tổn thương bản thân"


" Ta ổn, về với Kikyo đi " Cậu nói xong thoát ra khỏi lòng Naraku, nằm xuống đắp chăn ngủ.


Naraku cũng đi ra, anh biết giờ có nói gì cũng không vào đầu cậu, Juwakira bật dậy. Ở thành quá ngột ngạt, cậu phải tìm cách bình tĩnh lại.


Bay đến bờ suối mấy hôm trước vẫn thấy chỗ loang lổ vết máu, cậu cắn môi đầy đau đớn.


Ngồi xuống tảng đ, cậu cố trách cứ bản thân :" Phụ thân thật đúng là đồ vô dụng, chẳng làm được gì, ngay cả hài tử của mình cũng không giữ được , con thấy ta có phải vô dụng quá không ...?"


" Juwakira " Sesshomaru từ phía sau lưng cậu đi đến, ngồi xuống ôm lấy eo cậu, cậu cũng không kháng cự để mặc cho hắn ôm, ôm xong sẽ rời đi.


Sesshomaru nói khẽ vào tai cậu :" Về với ta, ta sẽ bảo vệ ngươi "


Juwakira cười mỉa mai :" Nghe quen quá nhỉ?"


" Ta sẽ không lừa ngươi"


" Để ngươi lừa một lần nữa là ta đã ngu rồi" Cậu cười khinh một cái.


" Ta yêu ngươi "


" Hài tử... mất rồi " Juwakira nói với ánh mắt vô hồn, những giọt nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, lăn dài trên gương mặt đầy đau đớn.


Sát điện hạ nghe cũng thoáng giật mình, xoay người cậu lại lo lắng hỏi han :" Ngươi có bị gì không, ta hôm đó... không nên manh động"


Juwakira chỉ cười nhạt nhìn hắn.


" Chúng ta sẽ kiếm thêm hài tử nữa về thôi " Sesshomaru nâng cằm cậu lên, đặt môi lên hôn môi cậu.


Đôi môi chạm đến hai cánh hoa đào đỏ mọng ,mềm mại của cậu . Lưỡi linh hoạt chèn ép vào, càn quét khắp khoang miệng, mút lấy lưỡi cậu.


Juwakira chỉ ngồi im mặc hắn muốn làm gì thì làm, cậu không phản kháng, cậu đã chẳng còn cảm giác gì với việc gì nữa rồi.


Dứt nụ hôn dài, Juwakira đứng lên, biểu tình lạnh nhạt :" Yêu Vương, chúng ta kết thúc ở đây, thành thân chỉ vì hài tử , nay ... mất rồi, chẳng ai liên quan tới ai, tạm biệt "


Juwakira nói xong xoay lưng định rời đi, Sesshomaru nắm chặt lấy tay cậu

" Juwakira, ta yêu em, chúng ta sẽ lại có hài tử "


" Sẽ không " Juwakira nói xong giật tay khỏi tay hắn . Sesshomaru biểu tình lãnh đạm...


Tại sao? Tại sao cậu lại không chịu nhận tình cảm của hắn.


[ Hồi tưởng ]


" Tiện nhân dơ bẩn , ngươi vì muốn mảnh vân thạch mà ngay cả Rin ngươi cũng ra tay, bán yêu đê tiện " Nói xong, hắn vung roi ánh sáng, vết thương xuất hiện trên da thịt đang không ngừng rỉ máu.


" Sao chứ, Sesshomaru ta không hề làm hại đến Rin" Juwakira tỏ vẻ ngạc nhiên.


-----


" Sesshomaru, làm ơn đi, không có mảnh vân thạch mẫu thân tôi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng" Trong phòng không nghe tiếng hắn trả lời cậu lại nói tiếp :" Ta xin ngươi mà , có nó mẫu thân ta sẽ được cứu, ngươi muốn ta làm gì cũng được".


Nghe vậy, Sesshomaru nhếch môi :" Cút khỏi đây càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng bước chân vào Tây Quốc".


" Sesshomaru, ta..."


" Cút "


-----


" Ta sẽ không ăn thứ mà tiện nhân đó đem tới, thật dơ bẩn"


-----


" Đem nhốt Juwakira vào lãnh cung "


-----


" Nhốt Juwakira vào đại lao, tội mưu hại Yêu Hậu"


-----


" Ngươi không có quyền lên tiếng ở đây, ngày mai sẽ tiến hành tách hài tử "
[ Kết thúc hồi tưởng ]


Tại sao lúc đó hắn lại làm vậy chứ.


Juwakira bỏ đi, hắn dỗ cậu về rồi sao đó thì sao?


Giam cậu vào lãnh cung, giam cậu vào đại lao trong khi mang thai.


Tùy tiện gán ghép cái từ tiện nhân cho cậu.


Suýt hại chết cậu và hài tử.


Tự ý quyết định tách hài tử ram


Hắn giờ cuối cùng cũng hiểu được , hắn tàn nhẫn với cậu cỡ nào.


Cho cậu hi vọng rồi lại chính tay phá hủy nó.


Là phụ thân , chưa từng chăm sóc hài tử đàng hoàng.


Cơm mang đến lại nguội lạnh, hắn không quan tâm ép cậu ăn.


Ăn xong lại nôn ra rồi lại bị ép ăn vào tiếp.


Sesshomaru ôm chặt lấy Juwakira trong vòng tay :" Thật xin lỗi, ta đã không nghĩ đến cảm xúc của em"


" Mọi chuyện qua rồi, đừng nhắc lại"
Cậu vẫn giữ gương mặt lạnh lùng ấy.


" Juwakira, ta thật sự yêu em"


Đáp lại Sesshomaru là cái đẩy người từ cậu, giọng nói vang lên lạnh lẽo, cậu nhếch môi :" Tôi thật không dám hưởng phúc phần đó của ngài"


Sesshomaru nhìn cậu :" Em sẽ là Yêu Hậu"


Juwakira cười mỉa mai :" Tôi chỉ là tiện nhân, không dám trèo cao ngồi lên vị trí cao như thế, cũng không đủ tư cách, Sesshomaru ta và ngươi hòa li chẳng dính dáng gì nhau nữa, ta đi đường ta, ngươi đi đường ngươi nếu có gặp cũng mong sẽ chào hỏi vài cái , à mà không, ta hi vọng sẽ không gặp lại ngươi nữa, tạm biệt "


Juwakira lạnh nhạt xoay người phất tay áo liền biến mất.


Từ khi nào cậu lạnh lùng như thế, đây mới chính là con người thật của cậu sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play