"Cậu ta vẫn chưa tỉnh dậy sao?"


"Thưa phu nhân, cậu ấy vẫn đang nằm ngủ."


***


Trong một căn phòng tối nhưng lại không ẩm ướt, cảm giác mát lạnh khi chạm vào của gỗ cùng với mùi hương dịu nhẹ của cây xoan đào.


Dưới ánh sáng duy nhất được chiếu qua cửa sổ, Takemichi nằm co ro dưới đất mà không hề có một chút nào bị trói buộc.


Trong cơn mê man tỉnh dậy, rất nhanh cậu đã ý thức được tình hình hiện tại.


Nói là bị bắt cóc nhưng trên người cậu hoàn hảo không mất mát một thứ gì, ngay cả tay chân cũng được thong thả, căn bản không hề bị ngược đãi qua.


Ngáp dài một cái, Takemichi vươn vai mà ngồi dậy.


"Cạch."


Tiếng cửa mở ra, Takemichi nheo mắt lại.


Ánh sáng bên ngoài làm cậu không kịp thích ứng, thế nhưng rất nhanh cánh cửa kia lại một lần nữa đóng lại.


Nhíu mày nhìn ba người đang đi vào, Takemichi đề phòng hỏi:"Bắt tôi làm gì?"


Một đôi guốc hiện ra trước mắt, thế nhưng trên gương mặt mĩ lệ kia lại bị chính chủ nhân dùng một chiếc quạt quý phái che lại.


Cô nhẹ nhàng đi đến chiếc ghế cách xa cậu một khoảng rồi vuốt nhẹ sườn xám mà ngồi xuống.


Hai chân bắt chéo, trong bóng đêm, một đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào cậu.


"Cậu là Takemichi ?" Là giọng của phụ nữ, thế nhưng lại mang theo ba phần uy lực bảy phần quý phái.


Rõ ràng là một người đã có tuổi.


"Là tôi."


Sau khi nghe câu trả lời của Takemichi, người phụ nữ kia lại hỏi tiếp.


"Tuần trước cậu đã đi đâu?"


"Tôi đi rất nhiều nơi, không biết bà cô ở đây là muốn nói chỗ nào."


Hai tiếng "bà cô" vừa vang lên lại chẳng khác nào nện thẳng vào mặt của người phụ nữ kia, không gian đột nhiên vô thức rơi vào im lặng.


Nhìn thấy chủ nhân mình khó xử, một trong hai tên vệ sĩ lên tiếng.


"Gọi là phu nhân."


"Được thôi!" Takemichi đáp ứng:"Vậy nơi phu nhân muốn nói là ở đâu."


Sau một hồi đắn đo, cuối cùng người phụ nữ kia cũng lên tiếng:"Quán nhậu gần ven sông, cách một cánh rừng không xa."


Nghe địa chỉ, Takemichi lập tức biết nơi đó là nơi nào, bởi vì vốn dĩ cậu chỉ không giỏi nhớ mặt, còn những chuyện khác thì không phải là vấn đề, huống chi nơi này lại là nơi để chơi bời ăn uống.


Mà phu nhân đó đang nói đến không phải là quán nhậu khi nhóm bạn học của cậu đoàn tụ sau ba năm đã ghé đến sao.


Thế nhưng điều đó thì lại có liên quan gì đến việc cậu bị bắt.


"Tôi có đến đó!"


Nhận được câu trả lời như ý, phu nhân kia mỉm cười.


Hất cằm đối với người của mình một cái, ngay lập tức, một trong hai tên kia đã tiến lại gần cậu.


Đề phòng nhìn hắn, Takemichi hừ nhẹ, cho đến khi thấy chiếc máy ảnh được xoè ra.


Ở bên trong tấm ảnh chính là Takemichi đang trốn sau góc cây mà chụp lén Baji và Chifuyu.


Sở dĩ cậu có thể nhận ra ngay có lẽ là do chiếc áo khoác sọc caro mà Kei đã tặng cho cậu nhân dịp sinh nhật lần thứ 21.


Khó hiểu nhìn tên vệ sĩ, Takemichi nhíu mày chợt nói:"Muốn dùng cái này tống tiền tôi sao? Xin lỗi nhé, hành vi của các người cũng được tính là chụp lén, tôi sẽ kiện ngược lại cho xem."


Không một câu trả lời lại, cả hai bên cùng trầm mặc.


Thấy không có người hồi âm, Takemichi lại nói:"Bà cô, tôi khuyên thật, mau thả tôi ra đi, tôi không có tiền để đưa cho các người đâu, còn nữa, mau đi trả đồ đã mướn đi, muốn tống tiền cũng không cần phải ăn mặc sang trọng như thế, dù sao tôi cũng chẳng để ý."


Lời lẽ Takemichi vừa phun ra thì đã bị hai tên vệ sĩ kia lườm cho một cái, lúc này, để tránh cãi vã, người phụ nữ kia vào thẳng vấn đề chính.


"Những tấm ảnh kia, tôi muốn có, một triệu một tấm, cậu có 10 tấm tôi cho cậu mười triệu."


Mười tấm ?


Cậu có cả hơn 30 tấm.


Điều đó có nghĩa là cậu sẽ có ba mươi triệu sao?


Nhìn Takemichi trong bóng đêm nhưng mắt vẫn sáng rực rỡ, trong lòng phu nhân liền trở nên khinh thường.


Quả nhiên là người trần mắt thịt, thấy tiền trước mắt chẳng lẽ lại không ham.


Còn đang vui mừng vì sắp lấy được bảo bối trong tay, thế nhưng Takemichi lại trở nên phân vân.


"Ấy không được, tôi làm sao chắc chắn khi trao ảnh bà sẽ không diệt khẩu tôi chứ? Tôi lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình, ai mà biết bà có lật lộng hay không..."


"Nói bậy, phu nhân nhà tôi cậu cũng dám nghi ngờ." Một trong hai tên vệ sĩ gầm lên.


"Ôi thật là đáng sợ, thế bảo sao tôi lại không lo lắng..." Takemichi cắn móng tay mà lùi lùi lại, ánh mắt lại như một thiếu nữ mà lo lắng đảo quanh.


"Vậy cậu cho rằng nếu không chịu đưa thì vẫn toàn mạng trở về?" Phu nhân nhíu mày.


"Tôi không đưa, chí ít còn làm khó dễ được các người."


Bắt cóc cậu đến tận đây tất nhiên là mấy tấm ảnh kia có giá trị, người không biết tận dụng thời cơ thì chính là kẻ ngốc, và tất nhiên, Takemichi lại là người cực kì biết dùng chiêu trò thừa nước đục thả câu, thế nên cậu làm sao mà có thể không phách lối cho được.


"Không ồn ào nữa, nói đi, cậu muốn thế nào?"


Phất tay cho tên vệ sĩ lui xuống, người phụ nữ kia day day trán mà đưa ra yêu cầu.


Takemichi đưa tay lên cằm mà vờ như suy nghĩ, cuối cùng lại búng tay một cái.


"Vậy đi, chúng ta đều là người làm ăn, tránh cho bà lật lòng thì chúng ta kí một tờ thoả thuận, tiền trao cháo múc, sau này tôi cũng không tìm đến bà gây khó dễ, và tất nhiên bà cũng có được thứ mình muốn."


Một tờ thoả thuận...


Với một người như cậu cầm tờ giấy này trên tay cũng chưa chắc làm được gì, nghĩ nghĩ, cuối cùng phu nhân gật đầu.


Cúi đầu nói cho một trong hai tên vệ sĩ, một phút sau, trên tay Takemichi đã xuất hiện một cây bút vào một tờ giấy.


"Muốn tôi ghi ?"


"Cậu đưa ra đề nghị, không cậu ghi chẳng lẽ tôi." Phu nhân lại nhíu mày.


"Tôi không biết chữ."


Bướng bỉnh bỏ xuống, Takemichi ngồi khoanh tay lại.


"Hoặc là bà ghi hoặc là một trong hai tên vệ sĩ, nhanh nhanh lên, thời gian của tôi quý giá."


Nói qua nói lại vốn mất thời gian, cuối cùng, người phụ nữ kia quyết định cầm lên.


"Nói, muốn ghi thế nào?"


Đọc một loạt những thứ cam kết và lí do, cuối cùng, người phụ nữ kia hạ bút viết xuống một chữ kí.


Nhìn tấm cam kết trên tay, Takemichi còn chưa hài lòng mà chỉ vào chỗ trống bên cạnh.


"Còn thiếu nhân chứng, mau mau đi, hai anh vệ sĩ ai cũng được, lẹ lên tôi còn về."


Nhìn phu nhân của mình, khi thấy bà khó chịu gật đầu một cái thì hắn mới đặt bút xuống kí.


Mọi thứ xem như đã xong, Takemichi được một trong hai vệ sĩ hộ tống đưa về.


Lúc này, tên còn lại khó hiểu mà nhìn phu nhân.


"Người làm vậy có ổn không ? Cứ thật sự để hắn đi sao ?"


Đưa mắt nhìn hắn, thế nhưng đáp lại cũng chỉ là một nụ cười.


"Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ là tên ngốc mà thôi! Đổi lại ta có được thứ mình muốn, quá có lợi rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play