"Không phải nên đi mua quà sao?"

Đứng trước một toà dinh thự chẳng khác gì toà lâu đài trong truyền thuyết, Takemichi ngập ngừng không muốn cùng hắn bước vào.

Vừa rồi Sanzu chỉ đưa cậu đi thay đổi một bộ trang phục hợp với bữa tiệc nhưng lại không nguyện ý cùng cậu đi mua quà, bây giờ đã đến tận đây chẳng lẽ lại quay đầu đi mua sao?

Giúp Takemichi tháo dây an toàn, Sanzu chắc chắn lắc đầu.

Căn bản không cần, bởi vì ngay từ đầu Sanzu đã không có chút thành ý gì về chuyến đi này cả.

Chủ động vươn tay dẫn dắt Takemichi đi vào bên trong, Sanzu từ đầu đến cuối đều thực im lặng, nếu không phải để ý đến cánh tay vẫn luôn nắm chặt cậu thì có khi Takemichi còn lầm tưởng hắn là đang giận dỗi cậu.

Bước vào bên trong bữa tiệc, tiếng hoà nhạc du dương kết hợp với bầu không khí tấp nập người khiến Takemichi cảm thấy choáng váng, đúng là cậu vẫn không hợp với cái chỗ trang trọng như thế này, có chút không tự nhiên rút tay ra, Takemichi nhìn hắn.

"Đi tìm gia đình của anh đi, tôi đứng ở đây là được rồi."

"Em không đi với anh?"

Takemichi lắc đầu.

Ý cậu đã quyết thì rất khó mà thay đổi, đạo lí này Sanzu hiểu được, chậm rãi gật đầu, hắn tỉ mỉ căn dặn cậu:"Nhớ là đứng gần đây thôi, anh xong việc sẽ đến tìm em, không cho trốn."

Xua tay bảo hắn có thể an tâm rời đi, Takemichi bĩu môi.

Có giúp hắn đi gặp gia đình thì cũng có lợi gì cho cậu đâu mà được với không được trốn.

Quay lưng đi tìm một chiếc ghế để ngồi xuống, trong lúc chờ đợi Takemichi lại vô tình nhìn thấy Shinichirou.

Sự xuất hiện bất ngờ của Takemichi cũng khiến anh kinh ngạc không ít, chậm rãi từ trên ghế đứng lên, Takemichi hơi ngoài ý muốn khi thấy ảnh đế đang tiến về phía cậu.

Cầm một ly rượu có nồng độ không mạnh từ nhân viên đưa qua cho Takemichi, Shinichirou nói thẳng sự băn khoăn trong lòng mình:"Em đến cùng...?"

Đây là bữa tiệc của nhà Akashi, thế nên nếu không phải là người quen của một trong ba anh em nhà bọn họ thì rất khó để có thể thuận lợi tiến vào nơi này.

Hiểu ý của Shin, Takemichi chỉ tay về phía của Sanzu đang đứng, một câu trả lời thật sự quá rõ ràng rồi.

"Kinh ngạc thật, anh không nghĩ Sanzu sẽ đến."

"Là em nhờ Takemichi mang cậu ấy đến."

Trong một bộ dạ hội màu trắng cực kì tôn dáng, Senju nhẹ nhàng đứng ở giữa Takemichi và Shinichirou, như một bông hoa lộng lẫy duy nhất giữa hai người đàn ông, điều này cũng khiến cho cô được nhiều người xung quanh ngước nhìn ngưỡng mộ.

Hàm ý nhìn Senju một cái, Shinichirou cười trừ cho qua chuyện.

Không bao lâu, trong bữa tiệc lại xuất hiện thêm một số gương mặt cực kì thân thuộc.

Mà trong số đó thì phải có đến năm sáu người luôn để ý đến sự có mặt của Takemichi.

Là một người đến sau, Wakasa sau khi xác nhận được Shin đang đứng với ai thì nhanh chân tiến tới, không chút thiện ý chen ngang cuộc đối thoại giữa ba người, hắn lãnh đạm quan sát cậu:"Cậu cũng đến?"

"Tôi không thể đến sao?"

Takemichi trong lòng cảm thấy buồn cười, tại sao cái tên đẹp mã này luôn đối với cậu tỏ thái độ, cũng đã trôi qua một thời gian rồi, chẳng lẽ chuyện cũ vẫn có để trong lòng sao?

Không trả lời lại câu hỏi của Takemichi, Wakasa không muốn mất hơi sức với người không đâu nên chọn im lặng là tốt nhất.

Một nơi hội tụ đủ những gương mặt thân quen, nhóm đã đông đủ như thế còn không đến góp phần cho thêm vui sao?

Nghĩ như thế, Baji cùng Kazutora lại chia nhau tiến tới nhập hội.

Tất nhiên là Mikey, Mitsuya, Draken, Chifuyu cũng không ngoại lệ, đêm hôm nay vốn dĩ hắn cũng không có ý định đi nhưng ông nội lại một mực ép buộc hắn, thành ra Chifuyu phải đành miễn cưỡng đến đây.

Ai mà ngờ ngay tại chỗ nhàm chán này cũng có thể gặp được Takemichi chứ, cuộc đời hắn xem như đủ viên mãn.

Từ phía sau, Chifuyu nhẹ nhàng vòng tay qua eo của cậu rồi dùng má chạm vào sườn mặt của Takemichi xem như chào hỏi, như một thói quen, Takemichi vừa uống rượu vừa đưa tay vỗ vào bên má còn lại của hắn, cái này gọi là đáp lễ.

"..."

Không khí xung quanh đột nhiên trở nên im lặng đến khó chịu, đứng một bên quan sát tất cả, Senju âm thầm kinh ngạc.

Cô cứ tưởng rằng chỉ có Sanzu mới có thể làm như thế với Takemichi, thế nhưng hình như cô đoán sai rồi sao....

Đám người này, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra giữa bọn họ.

Trong lúc đang miên man suy nghĩ về mối quan hệ phức tạp giữa người và người thì một tiếng "chát" vang lên làm đứng đoạn dòng suy nghĩ của cô.

Bỗng nhiên mọi thứ xung quanh dường như trở nên bất động, khó hiểu nhìn qua nơi vừa phát ra tiếng đánh, Takemichi trợn tròn mắt.

Gương mặt bất hoàn hảo của Sanzu bị nghiêng sang một bên, mà người phụ nữ đang lãnh đạm vươn tay ra kia chính là người mẹ trong truyền thuyết của ba anh em bọn họ.

Cậu không rõ rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra trước đó, thế nhưng sự kinh ngạc của mọi người và nét hốt hoảng hiện hữu trên gương mặt của Senju đã cho cậu biết chuyện này không hay rồi.

Tay của Sanzu đang run lên, bả vai của hắn dường như muốn chấn động vì phải kiềm nén, một chút nữa thôi, chỉ cần không ngăn kịp thì cậu chắc chắn ngay tại nơi này sẽ có một vụ án mạng, mà người chết, lại chính là Sanzu.

"Haruchiyo!"

Đây là bẫy, hắn tuyệt đối đừng mất lí trí mà tức giận.

Vội vàng đưa ly rượu cho Chifuyu, Takemichi không quan tâm đến cái nắm tay hụt hẫng của Shinichirou mà nhanh chân đi đến trước mặt của Sanzu, cúi đầu nắm lấy cánh tay siết chặt của Sanzu, Takemichi xoa gương mặt đang hiện rõ năm dấu tay của hắn.

"Haruchiyo, có nhớ lời hứa giữa chúng ta không?"

"Takemichi..."

Nỉ non gọi tên của Takemichi, giọng của Sanzu không hề run rẩy, mà thái độ cực kì bình tĩnh.

Nếu không phải đôi mắt thẫn thờ của hắn đã bán đứng hắn thì Takemichi còn lầm tưởng chính Sanzu cũng đang khống chế được lí trí.

"Phải." Takemichi gật đầu:"Sanzu, tôi đói lắm, hay chúng ta đi ăn có được không? Được không Sanzu?"

Sanzu không run rẩy, nhưng người lo sợ lại chính là cậu, nếu hắn cuồng nộ ngay tại nơi đây thì hắn sẽ hoàn toàn đánh mất tất cả, mẹ có thể giáo huấn con, nhưng con không thể đánh mẹ.

Cái tát vừa rồi chỉ có thể gây chú ý đến những người có phạm vi hoạt động gần đó, còn chưa kể tiếng nhạc du dương lấn át cả âm vang của cái tát, nếu không phải Takemichi vẫn luôn quan sát hắn thì chính cậu cũng không biết mọi thứ đã và đang diễn ra như thế nào.

Ấy nhưng ngược lại, nếu Sanzu phản kháng, thì người ngoài cho dù có thấy hắn bị đánh trước cũng chỉ dám nói hắn ngỗ nghịch bướng bỉnh, không nghe lời nên mới bị phu nhân trừng phạt, dù sao cũng là người của một gia tộc Akashi, ai dám cả gan động tay vào?

"Em đói sao?" Sanzu vươn tay xoa vào má cậu:"Anh đi lấy xe, vợ đợi anh nghe."

Vẫn là vậy, Sanzu vẫn luôn muốn cậu đợi hắn.

Thành thật gật đầu, Takemichi đẩy Sanzu ra phía sau, không muốn cho hắn tiếp tục nhìn thấy mẹ kế của mình.

Nhìn bóng lưng của Sanzu hoàn toàn khuất dần sau cánh cửa to lớn nhưng không hề chào đón hắn, Takemichi lãnh đạm quay đầu đối diện với người đã ra tay đánh Sanzu kia.

Bật cười trước cái tình huống dở khóc dở cười trước mặt, phu nhân Akashi đưa bộ móng tay đỏ chót lên che miệng rồi dùng một đôi mắt sắc bén nhìn Takemichi:"Thằng phế vật đó gọi mày là gì? Vợ sao? Nó là thằng biến thái à?"

"Cậu ấy có phải biến thái hay không không đến lượt một người mẹ kế như dì quan tâm."

Hai tiếng mẹ kế như đâm thẳng vào lòng tự trọng của bà, phu nhân nhíu mày nhìn cậu:"Mày nói gì?"

"Không nghe rõ sao?" Takemichi tiến gần lại một bước:"Sanzu là trưởng tôn do chính đại phu nhân sinh ra, cho dù bố của anh ấy có cưới thêm mười người hay hai mươi người thì sự thật này vẫn không thể thay đổi, hôm nay dì ở trước mặt bọn họ tát anh ta một cái, nếu đã không cho mặt mũi của anh ta thì có phải nên nghĩ đến mặt mũi của nhà Akashi hay không?"

"..."

Sanzu là trưởng tôn, điều này có nghĩa trong tương lai người kế thừa nhất định sẽ là hắn, hôm nay phu nhân thân là mẹ kế lại không để ý đến địa vị của Sanzu mà lại ra tay giáo huấn hắn ở nơi đông người, không cho Sanzu mặt mũi thì lại chẳng khác nào tự bôi nhọ dòng họ nhà Akashi?

Đạo lí này nếu không bị thẳng thừng phanh phui thì có thể sẽ bị ngó lơ, nhưng một khi đã bị chỉ điểm ra thì cậu không chắc.

Không để Sanzu chờ đợi lâu, Takemichi nhìn người phụ nữ trước mắt một lần cuối rồi mỉm cười thật tươi:"Phu nhân, tôi không biết bữa tiệc này còn được diễn ra suôn sẻ hay không nhưng Sanzu đã làm tròn bổn phận của một đứa con hiếu thảo, cho dù chuyện hôm nay có bị lấp liếm như thế nào thì những thông tin tốt đẹp về cậu ấy nhất định được đưa lên bản tin, người nổi tiếng mà, nhất cử nhất động đều sẽ bị chú ý, lần cuối, tôi thay Sanzu chúc dì có một buổi sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc ngập tràn."

Tạm biệt.

Takemichi để lại nụ hôn gió rồi đi ra xe của Sanzu ngồi lên.

Chuyện hôm nay là Takemichi có lỗi với hắn, đáng ra cậu không nên khuyên nhủ hắn đến đây.

Thông qua gương chiếu hậu, Takemichi toan mở miệng hỏi han thì lại bị Sanzu cướp lời trước.

"Tại sao luôn vậy...em luôn ép anh làm những việc anh không thích, có bao giờ em nghĩ đến cảm nhận của anh không?"

"..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play