Đi gần bảy ngày thì đoàn người mới đến được Nguyệt Đàn, nơi đây không giáp biển quá gần nên không có nơi để xây cảng biển. Hàn Khang Dụ theo lý thì không cần dừng lại ở đây nhưng với hắn thì chuyến này ngoài tìm nơi xây cảng, tranh thủ nếu có cơ hội thì lật đổ Hàn Khang Thừa luôn cho xong và còn có du ngoạn nữa. Cảnh Ninh trước nay chưa được đi ra ngoài nhiều nên hắn muốn mang y đi đến nhiều nơi hơn, nếu có thể thì hắn còn muốn rời khỏi kinh thành cùng y tận hưởng tháng ngày hai người nữa kìa. Đời trước hắn đã quá bận rộn với tranh giành đế vị rồi.
Khi con người đã từng trải qua nhiều bão giông thì thứ mà người ta cần nhất sau cùng chỉ là yên bình.
Hàn Khang Dụ cho người tìm một khách điếm lớn nhất để ở lại, hắn định ở lại đây hai ngày, vừa cho cả đoàn người nghỉ ngơi cũng vừa để dắt Cảnh Ninh đi chơi. Nguyệt Đàn tuy không nhộn nhịp bằng hai nơi còn lại nhưng ở đây lại được xem là thiên đường của ẩm thực, nơi nơi đều là món ăn độc đáo lạ miệng.
"Ngươi tắm trước đi rồi ngủ, sáng mai chúng ta ra ngoài đi dạo"
Vừa vào phòng xong thì Hàn Khang Dụ đã phân phó cho người đi đun nước cho cả hai rồi. Thấy đám người hầu bưng thùng nước vào thì trong đầu hắn liền xoẹt qua một tia suy nghĩ-muốn tắm cùng Cảnh Ninh. Nhưng ngay sau đó Hàn Khang Dụ rất nhanh đã tự dẹp ý nghĩ của mình qua một bên rồi, hắn đã từng nói phải đợi đến lúc thành thân nên nếu giờ mà tắm cùng y thì có khi hắn không kiềm chế nỗi nữa.
"Được. Vậy Khang Dụ ăn tối trước đi, bên ngoài vừa đưa vào"
Cảnh Ninh cười ngọt ngào nhìn Hàn Khang Dụ, sau đó đứng lên đi về phía vách ngăn tắm rửa.
Tiếng y phục ma sát rời khỏi cơ thể rơi xuống đất, tiếng nước róc rách khi có người tiến vào. Tất cả âm thanh đó Hàn Khang Dụ nghe không xót tiếng nào khiến hắn có chút nóng trong người nên đành đi ra mở cửa định đứng trước phòng một lúc.
Đang còn định đứng ngẩn ngơ ở đó thêm chút nữa thì Hàn Khang Dụ nhìn thấy ám vệ của mình đến mật báo.
"Bẩm thái tử, chúng ta vừa đến Nguyệt Đàn thì tai mắt của nhị hoàng tử đã đến báo rằng thư của tam hoàng tử vừa được gửi đến cho Tần huyện lệnh, gã không theo được nên không biết nội dung chỉ là nhị hoàng tử có lệnh dù là thông tin nhỏ nhặt nhất cũng phải báo lại cho thái tử"
"Một đường này quá thuận lợi làm ta cũng cảm thấy ngạc nhiên. Hóa ra là gã không hành thích ta trong tối mà định trong sáng giám sát ta sao?"
Hàn Khang Dụ trầm ngâm một lúc thì cười lạnh. Con người của Hàn Khang Thừa từ trước đến nay luôn ngu xuẩn như thế, luôn tự cho mình thông minh nhưng trong số các huynh đệ bọn họ thì thông minh nhất lại là Hàn Khang Trung, chỉ là hắn trước nay không có hứng thú với cái vị trí lạnh lẽo này.
Muốn để một huyện lệnh nhỏ giám sát hắn sao, Hàn Khang Thừa nghĩ cũng thật hay rồi. Nếu đã vậy thì Hàn Khang Dụ nên nhân cơ hội ở lại nơi này tìm ít chứng cứ về Tần Huyền để sau chơi đùa cùng Hàn Khang Thừa một chút. Hắn muốn chặt đứt từng cách tay của Hàn Khang Thừa để hắn sống trong hoảng hốt rồi sau đó mới từ từ tính sổ tới gã.
"Ngươi cho người đi tìm chút chuyện không thể cho ai biết của Tần Huyền đi. Lúc chúng ta còn ở đây có lẽ gã sẽ rất thận trọng giấu diếm nên lúc chuẩn bị xuất phát đi thì ngươi cho một ám vệ ở lại đây thu thập tin tức"
Chuyến đi này là hắn đi trong âm thầm nên ngoài vài người ra thì không có mấy ai biết Hàn Khang Dụ xuôi về phía Nam cả. Điều này cũng giúp hắn thoải mái hơn hẳn vì dù có dừng chân tại đâu thì cũng không có đám quan viên chạy đến tay bắt mặt mừng.
"Vâng, thưa điện hạ"
Nói rồi thuộc hạ đó liền nhanh chóng biến mất, Hàn Khang Dụ cũng quay trở lại phòng mình
Cảnh Ninh giờ đã tắm xong rồi, y chỉ đang mặt một bộ trung y trắng nói mỏng không mỏng nói dày không dày. Tóc đen ướt đẫm xõa dài, trung y thoắt ẩn thoắt hiện làm nổi bật lên màu da không quá trắng nhưng vô cùng mịn màng của y. Nhìn một lúc mà chỗ kia của Hàn Khang Dụ đã muốn đứng lên luôn rồi, hắn vội ho nhẹ sau đó xoay sang chỗ khác không nhìn nữa.
Cảnh Ninh lúc nãy đang vừa uống trà vừa ăn điểm tâm nghe thấy hắn ho khan thì cũng xoay qua nhìn một chút. Không nhìn thì thôi đến khi nhìn thì Cảnh Ninh lại không khỏi muốn cười lớn, cũng không phải y không cho hắn làm đâu tội tình gì phải khiến mình khó chịu như vậy. Nhưng nghĩ tới Hàn Khang Dụ dù khó chịu nhưng vẫn muốn đợi đến tân hôn của bọn họ thì lại khiến Cảnh Ninh cảm thấy hạnh phúc, điều này chứng tỏ rằng hắn rất coi trọng y, hắn muốn cho y danh phận. Mặc dù với Cảnh Ninh thì danh phận không là gì cả nhưng nếu nó có thể giúp y sánh bước cùng hắn thì rất tốt.
Cảnh Ninh cười nhẹ, tiến đến hôn lên môi Hàn Khang Dụ một cái, sau đó cũng có chút thẹn thùng mà vùi mặt vào ngực hắn thỏ thẻ
"Ta có thể giúp ngươi"
"Ta tự làm, nếu không ta sợ mình không kiềm chế được"
Nói rồi Hàn Khang Dụ đào mặt Cảnh Ninh ra hôn sâu y một lúc mới xoay người nhanh chóng chạy đến vách ngăn tắm rửa và làm chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì.
Ngày hôm sau, sau khi đã ôm nhau ngủ bù đến thoải mái thì hai người bọn họ mới rời giường, mắt thấy cũng sắp đến giờ ăn trưa nên cả hai chỉ chọn ăn nhẹ gì đó một chút rồi trưa sẽ đến tửu lâu thử món lạ.
Hàn Khang Dụ vốn tưởng đâu được một mình đi dạo cùng Cảnh Ninh, vậy mà cuối cùng vừa xuống tới đại sảnh đã thấy Hoa Việt Bân và Vũ An Nghi ngồi đợi sẵn nói là muốn đi dạo cùng họ.
Nếu không biết gì về kiếp trước kia thì Hàn Khang Dụ đã từ chối thẳng rồi nhưng sau khi biết thì đối với hai người có ơn này, hắn không dám nói từ chối nữa.
Cả bốn xuất phát đi đến con đường được cho biết là đông đúc nhất