Vừa về tới đã nghe thuộc hạ báo lại chuyện Vương Ngọc Nhi đến đây, Hàn Khang Dụ liền trầm mặc không nói lời nào, đi tìm Cảnh Ninh.
Cảnh Ninh đang ngồi dưới mái đình được Vũ An Nghi xoa xoa trứng gà giúp, Cản Ninh cũng không hiểu rõ vì sao khi nhìn ấy Vũ An Nghi và Hoa Việt Bân thì y cảm thấy thân quen vô cùng nên khi họ muốn tiến tới giúp y đã không từ chối. Cũng không hiểu vì sao y cảm thấy hình ảnh này quen thuộc vô cùng, trong đầu y hiện lên cảnh có một đứa trẻ vừa đánh nhau xong sau đó được hai người bạn nhỏ khác vừa xoa xoa vừa an ủi. Mà bạn nhỏ đi đánh nhau với người ta kia lại rất giống với Vũ An Nghi, chỉ là trong tria nhớ của y lại không rõ ràng gì cả.
"An Nghi ca, ta không sao nữa rồi"
Cảnh Ninh thấy Vũ An Nghi cứ ngồi xoa trứng gà mãi không dừng nên đành kéo nhẹ tay áo mà nói
"Ngồi im đi. Để ta xoa cho bớt bầm, nếu không chẳng may bị hủy dung luôn thì sao"
Vũ An Nghi vẫn không chịu buông tay, đến khi nhìn thấy bóng dáng Hàn Khang Dụ từ xa đi đến mới chậm rãi rút tay về.
Thấy bóng dáng hắn đến thì Vũ An Nghi đã kéo Hoa Việt Bân đi về, không thể nói rõ cảm giác nhưng Vũ An Nghi có chút không thích người này, sự ngu xuẩn của hắn đã khiến Cảnh Ninh ngàn năm chịu đau khổ. Vì vậy đứng ở góc nhìn của hảo bằng hữu thì y không thể thích người này được.
"Thái tử, người về rồi sao?"
Cảnh Ninh vừa nhìn thấy Hàn Khang Dụ liền nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, chỉ là vì bên má có chút sưng phù lên nên nụ cười có phần hơi khó coi.
Hàn Khang Dụ nhìn mà xót xa, vội vàng ngồi xuống kéo Cảnh Ninh vào lòng, nhẹ nhàng nắm tay y mà hỏi
"Còn đau không ? Vì sao lại không để ám vệ giúp ngươi?"
"Không còn đau nữa rồi. Ta sợ để ám vệ giúp thì nàng sẽ bịa chuyện rồi truyền ra ngoài thái tử vì nam sủng mà ức hiếp thái tử phi"
Lời Cảnh Ninh nói ra có vẻ hơi giống thoại của lục trà biểu nhưng y không ngại. Hàn Khang Dụ đã nói yêu thích y thì y không cần phải khép nép e sợ nữa, y muốn giành lấy toàn bộ sự yêu thích của người này mãi mãi. Vì vậy bạch nguyệt quang trước kia của hắn, y cũng muốn dập tắt ánh sáng này trong lòng hắn đi.
"Sao có thể là nam sủng chứ. Ta đã nói đời này trừ ngươi ra thì ta sẽ không thú bất kì ai kia mà"
Hàn Khang Dụ vừa nói vừa hôn nhẹ lên môi Cảnh Ninh rồi sau đó lại nói tiếp
"Nếu sau này còn gặp chuyện như thế thì cứ bảo đảm cho bản thân không bị thương trước là được, những hậu quả còn lại cứ để ta giải quyết"
Cảnh Ninh như con mèo nhỏ cọ cọ hơi ấm trong lòng của Hàn Khang Dụ sau đó đáp lại "vâng".
"Giờ thì trở về thôi để ta xem ngươi tập viết chữ thế nào rồi"
Hàn Khang Dụ nói xong liền đứng dậy nắm tay Cảnh Ninh quay trở về. Nếu là trước đây thì Cảnh Ninh sẽ không dám đường đường chính chính mà nắm tay thái tử như thế, nhưng hiện tại hắn đã tỏ rõ tình cảm dành cho y rồi thì y cũng không còn ngần ngại nữa. Y chỉ nắm tay ngươi mình yêu thôi thì đâu có gì sai.
~~~
Mùng 6 tháng 7, đại hội săn bắn tại núi Bách Nguyên cuối cùng cũng diễn ra, Hàn Khang Dụ sợ sẽ có người gây phiền toái cho mình cùng Cảnh Ninh nhưng nếu vì an toàn mà không mang Cảnh Ninh theo thì hắn vô cùng không an tâm.
"Ngọc Nhi tham kiến thái tử"
Hắn chỉ vừa mới đến không lâu lại gặp phải Vương Ngọc Nhi. Vừa nhìn thấy nàng ta thì Cảnh Ninh liền thấy có chút không vui còn Hàn Khang Dụ thì lại càng không vui khi nhớ đến nữ nhân này hôm trước đã đánh Cảnh Ninh. Nếu không phải do kế hoạch của hắn còn chưa xong thì đã sớm trị nàng ta rồi.
"Miễn lễ"
Hàn Khang Dụ dù không vui nhưng ở đây có biết bao nhiêu người nên dù sao cũng không thể làm khó nàng
"Thái tử, cha ta vừa được tặng một con thỏ rừng, ta nướng cho ngươi ăn nha"
Vương Ngọc Nhi vờ như không nhìn thấy sự lạnh nhạt trong mắt Hàn Khang Dụ mà chỉ một lòng muốn lôi kéo sự chú ý của hắn ra khỏi Cảnh Ninh thôi.
"Ta mới đến có chút mệt nên không muốn ăn, ta về phòng nghỉ ngơi trước, nàng cứ tự mình ăn đi"
Hàn Khang Dụ nói xong liền kéo Cảnh Ninh đi ngay để lại Vương Ngọc Nhi đang tức phát điên đến nổi suýt không giữ được dáng vẻ thùy mị mà nàng luôn dựng lên.
~~~
Sáng hôm sau, Hàn Khang Dụ liền mang theo Cảnh Ninh muốn đi vào khu vực săn bắn, vốn hắn muốn mang Cảnh Ninh cưỡi cùng một con ngựa nhưng nào ngờ đối phương nói ở đây nhiều người không tiện nên nhất quyết tự mình cưỡi một con. Hàn Khang Dụ vốn thấy khá lạ là vì sao một thái giám như Cảnh Ninh lại còn biết cưỡi ngựa. Nhưng sau đó hắn liền nhớ đến một Cảnh Ninh sát khi ngút trời, tay cầm kiếm rỉ máu tiến vào điện Kim Loan muốn cứu hắn ra ở kiếp trước. Hắn đã từng hỏi y biết võ công không, y trả lời qua chưa từng học, hắn hỏi y biết cưỡi ngựa không, y trả lời chưa từng cưỡi nhưng lại cảm thấy bản thân có thể cưỡi được. Cuối cùng sự thật chứng minh là Cảnh Ninh thực sự cưỡi được mà còn cưỡi giỏi hơn bất kì thị vệ nào của hắn.
Đại hội săn bắn nên hầu hết các hoàng tử, vương gia, hầu tước đều có mặt chỉ những ai thực sự bệnh liệt giường mới có thể không tham gia nên khu săn bắn hiện tại vô cùng náo nhiệt. Hàn Khang Dụ và Cảnh Ninh chỉ muốn dạo chơi chứ không hề có ý định săn con mồi nên cả hai cứ tiến về phía trước tìm nơi yên tĩnh chút rồi thả chậm ngựa, câu được câu không mà trò chuyện.
Đi được một lúc lâu đến khi chợt nhận ra xung quanh dường như đã yên tĩnh quá mức rồi thì cả hai mới cảm thấy có điều kì lạ. Hầu như năm nào Hàn Khang Dụ cũng đến đây săn bắn nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy khung cảnh ở đây lạ lẫm như thế. Bốn bề yên tĩnh, trầm mặc đến có chút tịch liêu, bầu trời trong xanh mát mẻ nhưng một cơn gió cũng không có, cây xanh mọc san sát nhau nhưng lại tươi tốt hơn trong trí nhớ của hắn rất nhiều. Vừa nhìn đến đây thì Hàn Khang Dụ liền nghi ngờ không biết có phải mình đã bị ai đưa vào trận pháp quái gỡ nào không.
Nhưng đến khi quay sang nhìn Cảnh Ninh, Hàn Khang Dụ lại không thấy đối phương sợ hãi mà chỉ thấy khuôn mặt y ngày càng thả lỏng cứ như tìm về được cố hương. Hàn Khang Dụ đang nghĩ muốn quay lại nhưng lời chưa kịp nói ra thì Cảnh Ninh cứ như bị ma xui quỷ khiến mà vung roi ngựa chạy nhanh về phía trước. Hàn Khang Dụ chỉ còn cách đuổi theo muốn kéo tâm trí y quay về. Đuổi theo ngày một sâu hơn không khí ngày càng mát mẻ dễ chịu hơn hẳn. Đến khi Cảnh Ninh dừng ngựa lại ở trước một con suối thì có một giọng nói từ đâu đó truyền đến, giọng nói nhẹ nhàng cứ như tiên nhân không rõ phát ra từ đâu, chỉ vang vọng khắp bốn phương. Giọng nói kia chỉ phát ra bốn từ
"Đã lâu không gặp"