Hàn Khang Dụ vội vã quay về vừa kịp lúc nhìn thấy Cảnh Ninh chuẩn bị cầm bát cháo lên. Hắn nhanh chóng tiến đến cướp đi bát trong sự ngỡ ngàng của Cảnh Ninh.


Cảnh Ninh muốn hỏi hắn định làm gì nhưng y cuối cùng lại không dám lên tiếng chỉ trơ mắt nhìn hắn cứ như bé chó con bị người khác đoạt mất thức ăn.


"Để ta"
Hàn Khang Dụ vừa nói vừa tự mình múc lên một muỗng cháo thổi cho nguội rồi đưa tới bên miệng của Cảnh Ninh. Cảnh Ninh vẫn chưa hoàn hồn chỉ có thể thuận theo mà há miệng ra, đến khi muỗng cháo âm ấm tiến vào rồi y mới giật mình muốn cướp lại chén cháo


"Thái tử, không cần làm vậy, nô tài tự ăn được"


Nhưng cháo thì không cướp được, Cảnh Ninh chỉ nghe Hàn Khang Dụ không vui mà lên tiếng
"Chỉ có hai chúng ta không cần tự xưng nô tài, cũng không cần gọi ta là thái tử. Gọi ta là Khang Dụ"


"Không được, gọi như thế nô tài gánh không nổi tội"


"Ta nói được là được, lời ta nói ngươi dám không nghe thì cứ chuẩn bị bị phạt đi. Giờ thì ngoan ngoãn mở miệng ra"
Hàn Khang Dụ lại dùng giọng điệu ngang tàng bá đạo không cho phép ai cãi lời, đúc một muỗng cháo nữa đến bên miệng Cảnh Ninh.


"Nô..."
Cảnh Ninh còn chưa kịp nói hết đã thấy ánh mắt tối đen đi của Hàn Khang Dụ, ánh mắt như đang nói rằng ngươi cứ thử không nghe lời ta xem. Cảnh Ninh nhanh chóng nuốt lại lời định nói và thay bằng câu khác


"Ta...ta tự ăn được...thái...ừm...Khang Dụ không cần đúc"
Cảnh Ninh vừa ngại ngừng vừa lo sợ nên không thể nói được câu hoàn chỉnh. Y thật sự không dám tin hiện tại là sự thật, y có tâm tư không đúng với thái tử từ rất lâu rồi chỉ là trước nay y vẫn chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ hắn chứ chưa từng dám hy vọng gì hơn. Giờ đây được hắn đối xử tốt làm y cảm thấy lo lắng, sợ khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ thì bản thân sẽ tuyệt vọng đến nhường nào.


Nên mới nói con người thật sự rất lạ, muốn được người mình yêu cũng yêu mình nhưng đến khi người ta có dấu hiệu sắp đáp trả thì bản thân lại lo này sợ nọ.


Hàn Khang Dụ nghe Cảnh Ninh gọi tên của mình thì khá là hài lòng nhưng cũng không có ý định trả bát lại chỉ bỏ lại một câu

"Im lặng, ăn tiếp đi"


Bát cháo này là bát cháo mỹ vị nhất là Cảnh Ninh được ăn và cũng là bát cháo mà y vừa ăn vừa lo sợ nhất.
~~~
"Bẩm thái tử, theo như Hiên Tuấn vừa báo cáo lại thì hiện nay khắp kinh thành đều đang truyền tai nhau là ngài sắp thú Vương tiểu thư vào cửa"
Hiên Ngọc vừa nhận được tin tức đã vội chạy đến bẩm báo ngay


"Ai tung tin này?"
Hàn Khang Dụ ngoài mặt không có biểu hiện gì nhưng trong nội tâm lại đang âm thầm muốn xé xác tên tung tin đồn. Nếu hắn đoán không nhầm thì lại là tên khốn tam hoàng đệ của hắn


Quả nhiên hắn đoán không sai mà, câu hỏi vừa thốt ra thì Hiên Ngọc đã trả lời ngay
"Là tam hoàng tử"


"Hừ. Ta chưa tìm hắn mà hắn đã đến tìm ta rồi à. Ngươi cho người theo dõi sát sao Cao Vân bất kì hành động gì cũng phải báo lại, còn bên Hiên Tâm thì bảo gã nhanh chóng thu xếp như chỉ thị của ta"


Sau khi Hàn Khang Trung đến thì Hàn Khang Dụ đã cho người tra ra đúng là Hàn Khang Thừa đứng sau lưng Cao Vân giật dây nên tạm thời hắn sẽ chưa tính sổ với Cao Vân ngay mà dồn sức tính với tam hoàng đệ nhà hắn trước.


Hiên Ngọc vừa đi ra ngoài không bao lâu thì lại lần nữa tiến vào thư phòng của Hàn Khang Dụ đưa thư. Hắn nhìn thấy là thư của mẫu hậu mình nên vội mở ra xem, từ khi sống lại đến nay hắn vẫn chưa dám đến thăm nàng vì cảm giác tội lỗi của kiếp trước. Kiếp trước vì để phản đối hắn thú Vương Ngọc Nhi mà mẫu hậu năm lần bảy lượt đến tìm phụ hoàng khiến người cảm thấy phiền mà phạt diện bích một tháng. Cứ ngỡ một tháng sau mọi thứ sẽ ổn nhưng hắn nào ngờ sau một tháng kia thì mẫu hậu suốt ngày lại bệnh nặng, cuối cùng là cuối năm đó đã mất. Kiếp trước hắn chỉ nghĩ nàng vì tâm bệnh mà bệnh mãi không khỏi nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại thì mẫu hậu của hắn nào phải người yếu đuối đến thế, nhất định là có người lén lút giở trò mà trong chốn này thì người có khả năng ra tay nhất lại là Tôn quý phi-mẫu phi của tam hoàng tử. Hắn nghĩ vậy là bởi vì Hàn Khang Thừa cấu kết cùng Vương Ngọc Nhi trước mà mẫu hậu của hắn lại năm lần bảy lượt ngăn cản nên có thể mẫu phi của tam hoàng tử đã ra tay để tránh có người phá hỏng kế hoạch của mẫu tử nàng ta. Còn về phần phụ hoàng của hắn nào có thể không biết nhưng ông ta đã sớm không vừa mắt mẫu hậu của hắn mà chỉ đắm chìm trong nhan sắc và lời ngon tiếng ngọt của Tôn quý phi.


Trong thư hoàng hậu chỉ viết ngắn gọn vài chữ đại khái là hỏi thăm sức khỏe của hắn bảo hắn có rảnh thì đến thăm vì nàng rất lo cho hắn. Nhưng hắn biết rõ nội dung thư đâu phải như thế, mẫu tử hắn từ trước đến nay để tránh tai mắt thường sẽ dùng cách khác để viết thư. Hắn cầm lá thư hơ trước ngọn đèn một lúc thì một dòng chữ lại hiện ra
[Mau tìm cách đi, mẫu hậu vừa nghe được phụ hoàng sẽ ban hôn cho con cùng Vương Ngọc Nhi. Nàng ta không phải người tốt, con đừng nên yêu thích nữa]


Xem xong hắn liền đốt lá thư đi, rồi chìm đắm vào suy nghĩ. Có lẽ đây là kế hoạch mà Hàn Khang Thừa đã nói sẽ tiến hành sớm hơn đây mà, gã ta đoán được hắn không còn yêu thích Vương Ngọc Nhi nên muốn dùng lời bàn tán bên ngoài để ép phụ hoàng ban hôn cho hắn. Khi tin đồn truyền khắp nơi thì phụ hoàng sẽ vì trấn an Vương thừa tướng mà ban hôn cho hắn cùng Vương Ngọc Nhi. Đến giờ hắn vẫn không hiểu lắm vì sao lúc này Vương Ngọc Nhi hợp tác cùng Hàn Khang Thừa nhưng khi gã ta ngã xuống thì nàng liền hợp tác cùng Hàn Khang Trung. Nàng ta một lòng từ đầu đến cuối đều muốn phản bội hắn, hắn tự hỏi cả kiếp trước hắn đã làm gì có lỗi với nàng. Cuối cùng hắn quyết định binh đến thì tướng chặn, không cần làm gì cả vì hắn sớm đã muốn tặng chút lễ vật cho Hàn Khang Thừa trong hôm lễ hội săn bắn rồi.


Không buồn suy nghĩ nữa, hắn liền trở về phòng của mình ôm Cảnh Ninh đã ngủ say vào lòng rồi thiếp đi. Vẫn là lúc ôm Cảnh Ninh là dễ chịu nhất mà.
~~~
Sáng hôm sau hắn chỉ vừa rời giường đã có thuộc hạ vào báo có tổng quản công công đến truyền chỉ. Hắn dùng đầu gối cũng biết là truyền cái ý chỉ gì rồi.


Quả nhiên không hề khác suy nghĩ của hắn. Sau một hồi hết khen hắn lại khen Vương Ngọc Nhi thì cuối thánh chỉ chốt lại là ban hôn cho hắn cùng Vương Ngọc Nhi, đại hôn cử hành vào mùng 6 tháng 12. Hiện tại chỉ mới mùng 8 tháng 6 thôi, mà lễ hội săn bắn kia lại diễn ra vào mùng 6 tháng 7, hắn còn thời gian để tiến hành kế hoạch của mình, hiện tại cứ chấp nhận đi để bọn họ được cơ hội đắc ý một lúc. Hắn đã sớm truyền thư bảo mẫu hậu của hắn yên tâm rồi, hắn hứa với nàng sẽ không thực sự thú Vương Ngọc Nhi vào cửa nên nàng không cần lo lắng hay đi cầu xin thay hắn.


Chỉ là hắn tính được nhiều như vậy nhưng không tính được đêm hôm đó khi trở về phòng của mình thì bóng dáng gầy gầy bé bé kia lại không còn trên giường của hắn nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play