Vẻ mặt Lạc Hi Thần khi nhìn những bó hoa hồng này cũng không để lại dấu vết nào.

Phương thức ngây thơ như thế, thật là tầm thường.

Không có chú ý tới vẻ mặt của anh, Sa Chức Tinh cúi đầu thật thấp sửa sang lại những bó hoa.

Cô không thích hoa hồng, hơn nữa cũng giống Lạc Hi Thần, cũng cảm thấy hoa hồng rất tầm thường, ở điểm này, hai người cũng rất ăn ý.

Khi nhìn thấy những bó hoa này, Sa Chức Tinh rất muốn vứt bỏ đi ngay, nhưng suy nghĩ một chút, lại nhịn xuống xúc động.

Người tặng hoa là ai cô không biết, ý đồ tặng hoa của người đó cô cũng không biết.

Nếu như người ta chỉ tặng hoa đơn giản là thăm hỏi, lại bị cô dày xéo ý tốt như vậy, quá không có đạo đức rồi.

Nghĩ như vậy, Sa Chức Tinh nhìn những bó hoa này cũng thuận mắt hơn nhiều.

Cầm lên một bó đưa lên mũi ngửi, cảm thụ mùi hoa thanh nhã, đôi môi của cô hơi cong lên.

Gương mặt tuấn tú của Lạc Hi Thần âm trầm đứng ở bên cạnh cô, rất bình tĩnh nhìn một loạt động tác của cô, nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô, và nghĩ về sự ghê tởm của cô khi nhìn thấy căn phòng đầy những cánh hoa hồng đêm hôm đó, khuôn mặt như điêu khắc nhất thời như dính vào sương lạnh ngàn năm.

Đi mấy bước đến trước mặt cô, cầm lên một bó hoa liếc mắt nhìn, bàn tay nắm chặt, chà đạp một chút đóa hoa hồng quyến rũ, Lạc Hi Thần ném những cánh hoa bị tàn phá vào một cái thùng rác cách đó không xa.

“Vì suy nghĩ đến chất lượng không khí của phòng làm việc, sau này ở đây cấm để hoa.

” Mặt không đổi sắc nói ra một câu, Lạc Hi Thần rất tức giận rút ra một tờ khăn giấy lau lau ngón tay của mình.

“Hoa làm không khí tự nhiên mát mẻ thêm.

” Ngay cả nhìn Sa Chức Tinh cũng không thèm nhìn anh lấy một cái, tiếp đó nhẹ nhàng chỉnh sửa.

Vẻ mặt Lạc Hi Thần không biểu tình nhìn cô, đôi môi mỏng miễn cưỡng trả lại cô một câu: “Tôi không thích.

”Giọng điệu của anh rất nhạt, khi nói đến đây cũng không chút gợn sóng, không sợ hãi, vậy mà, trong lời nói ngông cuồng đó cũng làm cho vẻ mặt lạnh nhạt của Sa Chức Tinh hơi đổi sắc.

Cái gì gọi là tôi không thích? Bởi vì anh không thích, cho nên cả phòng làm việc không thể có một chút xíu mùi như vậy sao?Sa Chức Tinh giận, đây là anh cố ý tìm lỗi phải không?Sa Chức Tinh rất tức giận, trong ngực có một ngọn lửa xoẹt xoẹt bùng lên, rất muốn nói mấy câu phản bác lại anh, nhưng sau mấy giây tỉnh táo, lại nhịn xuống kích động.

Bây giờ cô chỉ là một trợ lý nhỏ, ở trước mặt mọi người phản bác lại tổng giám đốc, điều này sẽ làm cho những người khác có cảm tưởng gì?Chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo nhìn anh, cô nhẹ nhàng phản bác: “Tôi thích.

”Hai chữ không nặng không nhẹ, làm cho đôi lông mày Lạc Hi Thần nhẹ giật, tròng mắt đen liếc xéo cô, con ngươi híp lại, sắc bén nhìn ánh mắt của cô giống như muốn xuyên một lỗ thủng qua đó vậy.

Sa Chức Tinh bị anh nhìn, trên cánh tay cũng muốn nổi da gà, những vẻ mặt cũng không biểu hiện gì, chỉ cùng anh liếc nhau một cái, cúi thấp đầu tiếp tục sửa sang lại những bó hoa.

Ánh mắt Lạc Hi Thần thản nhiên nhìn tay cô sửa sang lại những bó hoa, đôi môi mỏng chợt mím lại thành một đường thẳng.

Sau đó, một câu nói chậm rãi thốt ra: “Giờ làm việc làm những chuyện khác, khấu trừ hai tháng tiền lương.

”Sa Chức Tinh đang cầm một bó hoa chuẩn bị tìm chỗ để cắm, sau khi nghe thấy lời của anh, động tác cứng đờ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Lạc Hi Thần đứng ở trước bàn làm việc của cô, từ trên cao nhìn xuống cô, giơ cổ tay lên, mặt không biểu tình hướng mặt đồng hồ đến ngay mặt cô.

Biểu thị thời gian: 09:01 phút !.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play