Tất cả phụ nữ có quan hệ với Lạc Hi Thần, khả năng ngoại trừ mẹ Lạc ra thì người anh quen thuộc nhất chính là Sa Chức Tinh.
Lạc Hi Thần đối xử tốt với cô là xuất phát từ việc hai người quen biết từ nhỏ.
Sau khi nghe anh nói, khóe môi Sa Chức Tinh hơi nhếch lên, không có phủ nhận.
Cũng đúng, cô đúng là có vận may tốt, quen anh sớm hơn mấy năm so với người khác.
Không tiếp tục hỏi nhiều nữa, Sa Chức Tinh cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Lạc Hi Thần nhìn dáng vẻ cô ăn đến không tim không phổi, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
Sao cô không quan tâm tối qua anh ở đâu?"Lạc Hi Thần, tôi muốn ăn tôm nữa.
" Không chú ý tới phản ứng của anh, ngón tay mảnh khảnh của Sa Chức Tinh chỉ vào đĩa tôm trên bàn.
Ở công ty đều là anh ức hiếp cô đã quen, hiện tại khó được cơ hội có thể ức hiếp lại anh, cơ hội tốt như vậy không lợi dụng tốt thì thật lãng phí!Lạc Hi Thần nghe cô nói sắc mặt trầm xuống.
Cô coi anh là người hầu của cô sao?Chẳng qua tức thì tức, anh vẫn bê đĩa tôm qua bóc vỏ giúp cô.
Lấy thịt bỏ vào đĩa của cô, Sa Chức Tinh cũng không khách khí gắp lên bắt đầu ăn.
"Chức Tinh, tôi cũng chưa ăn tối.
" Lạc Hi Thần bình tĩnh nhìn động tác của cô, thình lình nói ra một câu.
Tay Sa Chức Tinh cầm đũa run lên một cái, động tác rõ ràng cứng đờ.
Đã trễ thế này anh còn chưa ăn tối sao?Chưa ăn tối còn giả bộ ăn no rồi phục vụ cô làm gì.
Khóe môi Lạc Hi Thần nhếch lên, tay cầm lấy tay cô đang cầm đũa đưa lên miệng mình.
Sau đó gỡ lấy chiếc đũa cô đang cầm đặt xuống, rất vô liêm sỉ cầm tay cô cầm lấy tôm đã lột vỏ trong đĩa đưa lên miệng mình.
Sau khi đưa đồ ăn vào miệng, không biết là cố ý hay là vô ý mà thậm chí còn mút lấy ngón tay trắng nõn như măng non của cô.
Đầu ngón tay truyền đến cảm xúc tê dại khiến Sa Chức Tinh giật mình, tay cô vội vàng rụt trở về, vẻ mặt trước đó còn bình tĩnh đã nhiễm một tầng ửng hồng.
Lạc Hi Thần hài lòng nhìn phản ứng của cô, hững hờ phun ra một câu: "Vị tôm không tệ.
"Sa Chức Tinh trừng mắt liếc anh một cái, sau đó cầm lấy khăn giấy lau tay: "Tự mình ăn đi!"Lạc Hi Thần cũng không để ý đến lời nói của cô, lại cầm lấy tay cô cầm đũa gắp một miếng cá bỏ vào miệng mình, sau đó cùng một động tác mà không ngừng lặp lại cho đến khi giải quyết xong toàn bộ đồ ăn trên bàn.
Phía sau thời gian, Sa Chức Tinh thể nghiệm được được cái gì gọi là lao công chân chính, cũng từ người đi ức hiếp ban đầu biến thành người bị ức hiếp.
Sa Chức Tinh tức giận đến mặt đều đen rồi.
Ánh mắt Lạc Hi Thần nhìn cô, ăn rất hưởng thụ.
Sa Chức Tinh vô cùng căm phẫn, cho đến khi hai người đi ra khỏi quán ăn, sắc mặt cô vẫn còn tối sầm.
Người này quá vô sỉ!Ăn no thỏa mãn nên tâm tình Lạc Hi Thần rất tốt, lúc hai người đi ra khỏi quán ăn đã là mười một giờ rưỡi đêm.
Một bữa cơm ăn một tiếng rưỡi.
Sa Chức Tinh đối với thời gian không cảm thấy có gì, nhưng khi Lạc Hi Thần nhìn thời gian xong thì sắc mặt liền biến hóa.
"Làm sao vậy?" Sa Chức Tinh không bỏ qua sắc mặt biến hóa của anh, mở miệng hỏi.
Lạc Hi Thần im lặng mấy giây, ánh mắt nhìn về phía cô nói: "Thuyền về thành phố sau mười một giờ đêm đều ngừng toàn bộ.
"Sa Chức Tinh : "! ".