Ánh mắt Lạc Hi Thần dõi theo cô, vẻ mặt có chút đờ đẫn.
Cô nhóc này làm sao vậy?Lạc Hi Thần không hiểu, sau cùng ánh mắt anh quét về phía Mạc Diệc Sâm dò hỏi.
Mạc Diệc Sâm bối rối lắc đầu, vẻ mặt vô tội.
Trong phòng, Mạc Ngưng Ngữ lẳng lặng nhìn một màn này, khóe môi nhếch lên.
Lạc Hi Thần có chút không yên lòng về Sa Chức Tinh, ngồi trong phòng bệnh mới vài phút liền rời khỏi bệnh viện.
Hôm nay là cuối tuần, đoán chừng Sa Chức Tinh hẳn là về nhà nên Lạc Hi Thần lái xe trực tiếp về biệt thự.
Nhưng mà trong phòng trống không, không có một người.
Sa Chức Tinh còn chưa trở về.
Lạc Hi Thần suy ngẫm một lát, muốn gọi điện thoại cho cô nhưng vừa lấy ra điện thoại thì thấy Ôn Lam gọi tới.
"Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?" Lạc Hi Thần nhấn nút trả lời.
"Tối hôm qua Chức Tinh xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ cũng gọi điện thoại cho con bé rồi nhưng không tận mắt nhìn thấy nên vẫn không yên tâm, con dành chút thời gian đi xem con bé một chút!" Hiển nhiên Ôn Lam còn không biết hai người ở cùng nhau, vừa thấy anh nghe điện thoại liền nói.
Lạc Hi Thần sửng sốt một chút.
Người trong nhà biết tin tức còn nhanh hơn so với người mỗi ngày còn gặp mặt cô là anh.
"Hi Thần, mẹ đang nói chuyện với con đấy, con có nghe không vậy?" Ở đầu bên kia điện thoại Ôn Lam lại nói tiếp.
"Con biết rồi, hiện tại con còn có chút việc, con tắt máy trước nhé.
" Lạc Hi Thần lấy lại tinh thần, cúp điện thoại liền muốn rời khỏi biệt thự, vừa đi ra khỏi cửa giống như nghĩ đến điều gì, anh dừng bước lại lấy điện thoại ra bấm vào một số điện thoại gọi đi: "Giúp tôi tìm một người, sau khi tìm được thì cho người âm thầm đi theo! "Nói xong, Lạc Hi Thần quay ngược lại phòng khách ngồi xuống ghế sofa, yên tĩnh chờ đợi.
Sa Chức Tinh trở về đã là hơn chín giờ tối.
Vào phòng, Lạc Hi Thần đang ngồi ở trên ghế sofa, giống như chờ cô đã lâu.
Nhìn thấy cô đi vào, ánh mắt của anh lẳng lặng nhìn về phía cô.
Sa Chức Tinh vẫn luôn muốn dọn ra ngoài, hôm nay cô đã đi tìm phòng trọ một ngày nhưng vẫn không có kết quả gì, sau khi vào nhà thì tâm trạng cô vẫn luôn không tốt lắm.
"Chức Tinh! " Lạc Hi Thần lên tiếng khẽ gọi tên của cô.
Cũng không biết Sa Chức Tinh có nghe thấy anh gọi không nhưng cũng không nhìn anh đã quay người vào nhà bếp.
Sau đó trong phòng bếp truyền đến tiếng lạch cạch tìm đồ.
Cô nhóc này còn chưa ăn tối sao?Lạc Hi Thần nhíu mày, đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Sa Chức Tinh tìm được trong tủ lạnh một miếng Tiramisu đặt vào trong đĩa rồi mang ra bàn, cô đang cầm thìa múc ăn, Lạc Hi Thần lại bắt lấy cổ tay của cô đè lại nói: "Tôi dẫn em ra ngoài ăn tối.
"Cánh tay Sa Chức Tinh cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô nhìn anh bình tĩnh như mặt hồ lặng nước.
Cô chưa ăn tối thì quan tâm cô, vậy khi người khắp thiên hạ đều biết tối hôm qua cô xảy ra tai nạn xe cộ thì anh đang làm gì?Cô ngẫm lại đã cảm thấy châm chọc, nhưng rất nhanh lại gạt đi tâm tình này.
Sa Chức Tinh, mày đúng là não tàn mới chú ý đến Lạc Hi Thần có quan tâm mày hay không!Lạc Hi Thần bị cô nhìn với ánh mắt như vậy liền cảm thấy trong lòng giống như bị kim đâm không thoải mái, anh chỉ cho rằng cô còn tức giận vì lời nói buổi sáng của anh, đang muốn giải thích thì giọng nói của Sa Chức Tinh bỗng nhiên vang lên: "Tôi muốn ăn cua hấp, cá basa, tôm cay, còn có canh hải sản! "Cô nói một hơi, Lạc Hi Thần bỗng nhiên nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh đánh giá vẻ mặt của cô.
Cô vậy là còn giận hay không?.