“Tai tôi không điếc.
” Lạnh nhạt trả lời cô, nhưng động tác tay Lạc Hi Thần vẫn không ngừng lại.
Sa Chức Tinh nổi giận, sao tên này lại có thể vô lại như vậy chứ?Rất muốn ném anh ra ngoài, cũng thấy mì bị giải quyết hơn phân nửa rồi, lại không nghĩ thông được.
Dựa vào đâu đồ cô nấu lại để cho anh hưởng thụ?Sa Chức Tinh không cam lòng, liếc thấy mì ngày càng vơi, đột nhiên gục đầu, gắp mì bắt đầu ăn.
Một bát mì, hai con người, anh một miếng, tôi một miếng, rất nhanh chỉ còn lại một ít, Sa Chức Tinh nhanh tay muốn gắp đưa vào miệng mình, nhưng động tác người đàn ông bên cạnh cũng không chậm, gắp đầu khác của vắt mì.
Sa Chức Tinh liếc mắt lườm Lạc Hi Thần, còn chút ít như vậy cũng cướp của cô, nhanh chóng đưa một đầu miếng mì vào miệng mình.
Lúc hút mì khóe miệng còn mang theo nụ cười đắc ý.
Thế nhưng, nụ cười này không kéo dài được mấy giây, lúc nhìn thấy động tác tiếp theo của Lạc Hi Thần thì vô cùng sửng sốt.
Miệng Lạc Hi Thần hút đầu khác của vắt mì, rất vô liêm sỉ từng chút từng chút nuốt sợi mì vào miệng mình, sợi mì dài dưới động tác của anh càng ngày càng ngắn, khuôn mặt tuấn tú trước mặt Sa Chức Tinh càng ngày càng gần! Sa Chức Tinh không ngờ anh sẽ làm hành động này, trố mắt nhìn anh, vẻ mặt ngớ ra, đến tận khi xúc cảm lạnh lẽo trên đôi môi truyền đến.
Môi Lạc Hi Thần, trực tiếp phủ lên…Cơ thể Sa Chức Tnh run rẩy, đầu óc trống rỗng vài giây.
Lạc Hi Thần khẽ cắn môi cô, tựa như nhấm nháp món ngon, động tác cẩn thận mà dịu dàng.
Xúc cảm trên đôi môi mềm mại ngoài dự liệu của anh, ngoài mùi vị thức ăn, còn có mùi hương trong veo thuộc về riêng cô, tựa như vị kẹo, thanh mát mà thơm tho.
Lạc Hi Thần cũng chẳng biết bản thân đang làm gì, một lúc sau, động dác đột nhiên trở nên mạnh mẽ, một tay giữ hông cô, tay kia giữ chặt đầu cô, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, đầu lười xông đến hàm răng khép chặt của cô muốn xâm nhập vào bên trong, thế nhưng, chưa kịp hành động, cơ thể đã bị đối phương đẩy mạnh ra.
“Nhìn cho rõ người trước mặt anh là ai đi!” Mặt Sa Chức Tinh ửng hồng, buông một câu, buồn bực đứng dậy đi lên lầu.
Lạc Hi Thần ngồi trước bàn ăn, đôi mắt lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
Cô nói vậy là có ý gì?Sa Chức Tinh trở về phòng, đóng sầm cửa lại, bước vào phòng tắm rửa lại mặt một chút, rồi nằm thẳng lên giường.
Trong lòng có chút hỗn loạn, nhưng tâm trạng này nhanh chóng bị cô gạt sang một bên, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.
Lạc Hi Thần nằm trên ghế sofa dưới lầu, cả đêm trằn trọc không sao ngủ được.
Tranh đồ ăn với Sa Chức Tinh chỉ đơn giản là muốn trêu đùa cô, sự việc diễn ra lúc sau không nằm trong dự liệu của anh.
Lạc Hi Thần đột nhiên phát hiện, tất cả chuyện liên quan đến Sa Chức Tinh, càng ngày càng không nằm trong tầm kiểm soát của anh nữa rồi…Một đêm mất ngủ, ngày hôm sau, Lạc Hi Thần đến công ty từ sớm, trước khi đi đã để chìa khóa lại cho Sa Chức Tinh.
Hôm nay là ngày đầu tiên Sa Chức Tinh chính thức đến thành phố T, hôm qua lúc hai người thương lượng là cô dành một ngày tìm nhà trước, đợi sau khi ổn định mới báo công ty, Lạc Hi Thần cũng đồng ý.
Lúc Sa Chức Tinh xuống lầu, Lạc Hi Thần đã rời khỏi nhà, chìa khóa đặt trên bàn ăn, bên cạnh có một tờ giấy ghi chú, viết là buổi trưa sẽ không về nhà ăn cơm, bảo cô tự giải quyết.
Sa Chức Tinh có chút bất ngờ vì mấy ngày nay anh luôn tỏ ra cẩn thận, hay là do trước đây cô không để ý chăng.
.