Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Sa Chức Tinh dừng chân lại, chậm rãi nghiêng đầu sang.
Ôn Lam mặc một chiếc váy dài ưu nhã, bà đứng trước cửa biệt thự nhà mình, khuôn mặt không chút phấn son dưới nắng mai như được phủ thêm một vầng sáng vàng nhạt, đẹp đến mức khó thở, chế độ bảo dưỡng tốt khiến cho bà trẻ hơn tuổi thực của mình rất nhiều, không ai ngờ bà đã là mẹ của một đứa con hơn hai mươi tuổi.
“Chào dì Lam!” Sa Chức Tinh ngoan ngoãn kêu một tiếng, chỉ mất vài bước đã bước tới bên cạnh Ôn Lam.
Từ nhỏ đến lớn Ôn Lam đều rất thương cô, Sa Chức Tinh cũng thực sự thích người dì này mặc dù bọn họ không có quan hệ huyết thống gì cả, hai người bọn họ đứng chung một chỗ trông rất thân thiết.
“Cháu có việc gì gấp muốn ra ngoài hả?” Khóe môi Ôn Lam mỉm cười, ánh mắt lẳng lặng dừng ở trên mặt cô.
“Không ạ, cháu chỉ đi tản bộ thôi.
” Sa Chức Tinh lắc đầu.
“Lâu rồi không nói chuyện với cháu, nếu cháu không bận thì đến nhà dì ngồi một chút đi.
” Ôn Lam gật gật đầu, khóe môi cong lên, bà đem tay của mình khoác lên khuỷu tay của Sa Chức Tinh, không đợi cô kịp đồng ý đã vội kéo người về phía biệt thự.
Sa Chức Tinh nghĩ đến tin tức sáng nay, cô sợ Ôn Lam cũng truy vấn mình giống như An Hâm, lại càng không muốn gặp phải Lạc Hi Thần nên định từ chối.
Chỉ là Sa Chức Tinh không ngờ lời mình nói lúc nãy đã trực tiếp chặn đường lui của cô.
Không còn cách nào khác, Sa Chức Tinh đành phải cứng đờ đi theo phía sau Ôn Lam.
Hai người một trước một sau bước đi, Sa Chức Tinh vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Trải qua chuyện tối hôm qua, lúc này cô thật sự không muốn thấy Lạc Hi Thần, quả thực rất xấu hổ.
Điều này khiến cô có chút khó xử.
Biệt thự nhà họ Lạc lớn hơn biệt thự nhà họ Sa rất nhiều, xây dựng theo phong cách Rococo* xa hoa, bên trong còn có một sân cỏ rất to, mất ít nhất mười phút phút để đi từ cửa lớn đến nhà chính, toàn bộ căn biệt thự trông cứ như một tòa lâu đài mỹ lệ.
*Kiến trúc Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18.
Đây là phong cách kiến trúc được sử dụng phổ biến ở thời của hoàng hậu Marie Antoinette.
Các phòng thuộc phong cách Rococo thường được thiết kế thành một sản phẩm nghệ thuật tổng thể với vật dụng trang trí lộng lẫy và thanh tao, những vật phẩm điêu khắc nhỏ, những chiếc gương trang trí, thảm thêu, ngoài ra nó còn được bổ sung bởi những bức tranh tường tinh tế.
Từ Rococo là sự kết hợp của từ rocaille (vỏ) trong tiếng Pháp và từ barocco trong tiếng Ý.
Đây là phong cách kiến trúc thường có các đường cong trang trí dạng vỏ và thường tập trung vào những đường nét họa tiết trang trí, do vậy nên một vài nhà phê bình nghệ thuật đã sử dụng từ này để ngụ ý chỉ rằng đây là một phong cách phù phiếm và chỉ coi nó như một trào lưu thời trang.
Sa Chức Tinh bước đi trên con đường lát đá cuội, sau mỗi bước chân thần kinh của cô lại căng thẳng hơn một chút.
Cũng may sau khi vào nhà, đến tận lúc ngồi xuống, Lạc Hi Thần vẫn không xuất hiện.
Tâm trạng khẩn trương của Sa Chức Tinh thả lỏng không ít.
Ngẩng đầu nhìn cầu thang hình xoắn ốc ở trước mặt, Sa Chức Tinh vờ như không có chuyện gì hỏi: “Hi Thần ra ngoài rồi ạ?”Trả lời câu hỏi của cô là một đáp án mà cô cực kỳ không muốn nghe: “Không có.
”Sau khi nghe xong hai chữ đó, thần kinh mới vừa thả lỏng của Sa Chức Tinh lập tức lại trở nên khẩn trương.
Không chú ý tới phản ứng của Sa Chức Tinh, Ôn Lam pha một ly trà, cười tủm tỉm mà đánh giá cô.
Vì sao đột nhiên lại nhìn cô như vậy?Bị Ôn Lam nhìn như vậy, trong lòng Sa Chức Tinh không khỏi cảm thấy kỳ quái, ánh mắt không tự nhiên di chuyển sang nơi khác, vừa hay nhìn thấy một chồng báo được đặt trên bàn trà, tờ báo đầu tiên chính là hình ảnh cô bị Lạc Hi Thần ôm vào trong ngực.
Sa Chức Tinh lập tức cứng người.
Ôn Lam đã thấy tin tức sáng nay rồi?Tuy rằng trên thực tế hai người thật sự không có quan hệ gì nhưng ảnh chụp như vậy lại xuất hiện trước mặt mẹ của người ta, trong lòng Sa Chức Tinh vẫn cảm thấy có chút bối rối, loại chuyện này cho dù có giải thích thì không phải ai cũng tin tưởng.
Sa Chức Tinh vừa chờ đợi Ôn Lam nói vừa âm thầm suy nghĩ phải giải thích như thế nào.
Một điều Sa Chức Tinh không ngờ đến đó chính là Ôn Lam đánh giá cô một vòng từ trên xuống dưới, sau đó chỉ hỏi một câu: “Gần đây có phải cháu gầy hơn rồi không?”Sa Chức Tinh: “…”“Nhìn đi, gầy đến mức trên mặt không có chút thịt nào cả.
” Ôn Lam nói một cách thương xót.
Chuyện ngoài ý muốn này thật sự khiến Sa Chức Tinh nhẹ cả người.
.