"Tranh thủ thời gian chụp đi!" Đột nhiên lực chú ý của Sa Chức Tinh bị cô gái kế bên làm gián đoạn, ánh mắt của cô lóe lên nhưng không giải thích gì.
Từ góc độ của cô có thể thấy rõ ràng bên trong bao gồm Tô Y cố gắng trêu chọc và Lạc Hi Thần thờ ơ lạnh lùng.
Sa Chức Tinh đứng cạnh cửa nhìn không chớp mắt, không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán: "Như vậy mà cũng không phản ứng, thật sự có tật sao?"Giọng nói của cô không lớn nhưng vẫn lọt vào trong tai của Lạc Hi Thần, khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc sau khi nghe chữ "tật" thì lập tức tái xanh.
Sa Chức Tinh?Sao nha đầu này lại ở đây?Cô cho rằng anh không có phản ứng với phụ nữ là vì! Có tật?Lạc Hi Thần là người từng được huấn luyện nên thính lực nhạy cảm hơn người bình thường một chút, cho dù giọng nói của Sa Chức Tinh không lớn nhưng vẫn bị anh nghe rõ như cũ, cơ thể to lớn hoàn toàn cứng đờ.
Tô Y không nghe được giọng nói của Sa Chức Tinh, lúc này nhìn thấy Lạc Hi Thần không có chút phản ứng nào thì đã gấp đến như ngồi trên đống lửa.
Người đàn ông trước mặt này giống như một khúc gỗ, cậu cả nhà họ Lạc, nếu bám vào được anh thì cho dù cuộc sống hay là sự nghiệp sau này của cô ta không cần lo nữa.
Đêm nay thật vất vả mới có thời cơ bên cạnh anh, không làm chút gì thì sao xứng với bản thân mình chứ?"Cậu Lạc! " Cẩn thận nhìn sắc mặt đột nhiên thay đổi của anh, Tô Y bĩu môi trách móc một tiếng, giọng điệu như đang thúc giục anh gấp rút làm gì đi.
Từ khi vào phòng Lạc Hi Thần chưa từng có biểu cảm sau khi nghe Sa Chức Tinh nói thì sắc mặt liền khó coi, không có bất kỳ người đàn ông nào sẽ cảm thấy vui khi nghe phụ nữ nói mình "có tật".
Rốt cuộc con mắt nào của nha đầu này nhìn ra anh không được?Tô Y hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của Sa Chức Tinh, cô ta nghĩ rằng anh thay đổi sắc mặt là vì biểu hiện của mình không tốt nên cô ta liền dùng ánh mắt nũng nịu nhìn anh, càng cố gắng biểu hiện.
Sa Chức Tinh không hề biết mình vừa gây ra chuyện lớn, cô đứng ở cạnh cửa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Hi Thần không nhúc nhích, rồi nhìn Tô Y đã cởi gần hết quần áo, một tiếng thở dài lại phát ra khỏi môi đỏ: "Người này có thể biểu diễn xuất thần như vậy, kỹ thuật có thể so sánh với diễn viên chuyên nghiệp ở nước R nha!"Giọng nói của cô không lớn, nhưng lớn hơn vừa nãy một chút, lần này không chỉ Lạc Hi Thần mà Tô Y bên trong đang "biểu diễn" cũng có thể nghe rõ.
Tô Y nhanh chóng chỉnh lại quần áo trên người, khuôn mặt xinh đẹp biến thành màu gan heo, cơ mặt tức giận đến run lên, răng nghiến vào nhau kèn kẹt.
Diễn viên chuyên nghiệp nước R?Nha đầu chết tiệt này xem cô ta thành cái gì hả?A a!Trong lòng Tô Y rất mất bình tĩnh, cô ta trừng mắt tức giận nhìn Sa Chức Tinh nhưng vì để ý đến Lạc Hi Thần vẫn còn bên cạnh nên cô ta không tiện phát tiết.
Mễ Nhạc đứng bên cạnh Sa Chức Tinh, đương nhiên hai câu nói vừa rồi cô ta có thể nghe rõ ràng.
Lúc đầu nghe câu nói thứ nhất của cô liền bị kinh ngạc, hiện tại nghe câu này thì Mễ Nhạc hoàn toàn bội phục không còn gì để nói.
Đừng cay độc như vậy có được hay không.
Bà nội của tôi, hiện tại chúng ta đang chụp trộm ảnh người ta đó!Khóe mắt của Lạc Hi Thần giật giật mấy cái, bỗng nhiêng ngẩng đầu ánh mắt từ từ bắn đến, trong bóng đêm u tối đụng phải đôi mắt bình tĩnh của Sa Chức Tinh, ánh mắt di chuyển từng tấc từng tấc trên mặt của cô----.