"Giúp tôi tháo ống oxy ở mũi xuống, tôi cảm thấy hơi khó chịu."
"Nhưng mà...bây giờ anh thấy thế nào? Có còn khó thở không?" Trang Lăng hơi do dự, sợ rằng việc tháo ống thở oxy sẽ khiến Thư Bá Hành xảy ra chuyện.
"Không có." Thư Bá Hành nhíu mày, dường như thật sự không thoải mái, hắn giơ tay lên định tự mình tháo xuống.
Trang Lăng thấy vậy thì vội vàng đứng lên, một tay ngăn cản động tác của Thư Bá Hành, "Đừng nhúc nhích! Cứ để em."
Nói xong, cậu cẩn thận tháo ống thở oxy nối vào mũi Thư Bá Hành xuống, vừa quan sát sắc mặt hắn vừa hỏi: "Anh thấy sao? Còn khó thở không?" Nếu phát hiện không ổn thì cậu sẽ lập tức gắn lại.
Thư Bá Hành nghiêm túc lắc đầu, bảo đảm nói: "Đừng lo lắng, tôi có chừng mực."
"Vậy em tin anh một lần." Sau khi Trang Lăng tháo ống thở oxy cho Thư Bá Hành, cậu lại ngã xuống giường, nhích lại gần người này hơn chút nữa, chủ động vươn cánh tay ôm vai hắn, có vẻ rất hưởng thụ nhiệt độ lúc ôm nhau thế này.
Cậu nhăn mũi bất mãn, "Anh lạnh quá, sau này làm sao có thể sưởi ấm cho em được?"
Trang Lăng lúc đầu còn đang càu nhàu, cậu cũng không trông cậy vào Thư Bá Hành sẽ trả lời, không ngờ lại nghe được Thư Bá Hành thì thào nói: "Là lỗi của tôi."
Không biết câu đó đâm vào chỗ nào trên người Trang Lăng, cậu trong nháy mắt lại phát điên, xoay nửa người qua, bất ngờ tấn công đánh lên miệng Thư Bá Hành, "Phải mau khoẻ lên. Lạnh cũng chẳng sao, dù sao em cũng sẽ không ghét bỏ anh, đổi lại em sưởi ấm cho anh là được."
Cậu vốn tưởng rằng sau khi nói xong lời này sẽ nhận được nụ hôn ban thưởng của Thư Bá Hành, nhưng ai biết được đợi một lúc lâu cũng không thấy Thư Bá Hành có phản ứng gì, hơn nữa giọng nói cũng không còn nữa. Trang Lăng ngẩng đầu nghi hoặc, nhận thấy Thư Bá Hành có chút không đúng.
Chuyện gì vậy?
Trang Lăng quay đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện Thư Bích Ninh đang đứng cách giường năm bước với một túi đồ, cô đang nhìn bọn họ với vẻ mặt "chết tiệt", một tay còn đang vẫn run rẩy chỉ trỏ.
"Bích Ninh? Sao cô lại ở đây?"
"Anh...anh..." Lồng ngực Thư Bích Ninh kịch liệt nhấp nhô, nhưng tay vẫn chưa hề hạ xuống. Sau khi Trang Lăng nói xong còn hung tợn trừng cậu mấy lần, nhưng mở miệng cũng không nói được gì, dường như đã sốc đến mức không nói nên lời. Cuối cùng sau vài lần nức nở, cô ấy ném đồ xuống rồi quay lưng bỏ chạy.
Trang Lăng theo phản xạ định xuống giường đuổi theo, nhưng lại bị Thư Bá Hành giữ chặt.
Hắn lắc đầu với cậu, "Để em ấy bình tĩnh lại đã."
"Nhưng cô ấy là con gái, muộn như vậy..."
"Tôi gọi tiểu Trương đến đón em ấy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"A Hành, sao em gái anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Cô ấy chưa bao giờ đến bệnh viện muộn thế này."
"Chắc hẳn là có người không an phận."
"Anh đang nói đến kẻ kia sao? Người ác ý vạch trần hai chúng ta chính là hắn, cũng là hắn gửi email cho em trai anh, hắn cũng thông báo cho em gái anh đến bệnh viện, A Hành, đến cùng hắn có thâm cừu đại hận gì với anh chứ? Hơn nữa, hắn ta lại là ai? "
"A Lăng, bây giờ chưa phải lúc em nên biết những chuyện này. Với cả hiện tại tôi không có cách nào nói rõ cho em biết."
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi cũng không biết hắn là ai."
"Sao lại thế? Không phải em trai anh bảo đó là hàng xóm trước đây của anh sao? Làm sao anh có thể không biết hắn ta là ai?"
"Hắn đúng là con của một cặp vợ chồng hàng xóm già gần nhà tôi, nhưng họ nhận nuôi hắn từ một trại trẻ mồ côi. Kể từ khi hắn xuất ngoại năm mười sáu tuổi thì hắn đã cắt đứt liên lạc với gia đình trong nước, nghe nói hắn đã tìm được cha mẹ ruột của mình. Có điều tôi có điều tra cách nào cũng không tra ra được, chắc hẳn lai lịch thực sự của hắn vượt xa những gì mà tôi biết."
"Nhưng tại sao hắn ta lại nhắm vào anh?"
"Tôi cũng không biết. Những người như vậy làm chuyện này không ngoài hai lý do. Một là họ thật sự ghét tôi, phải giết được mới thôi, hai là sự tồn tại của tôi đang cản đường hắn ta."
"Tóm lại bây thời anh đang gặp nguy hiểm." Trang Lăng kết luận thay hắn.
"Không nguy hiểm đến tính mạng đâu, hẳn hắn chỉ muốn khiến tôi khó chịu, hoặc là, hủy hoại tôi."
"Vậy thì phải làm sao? Thật sự không thể tìm ra hắn là ai sao?"
"Tôi đã có manh mối rồi, đoán chừng qua một đoạn thời gian nữa hắn sẽ lộ đuôi thôi."
"Thế thì may thật! Nhưng..." Mặt Trang Lăng lại xụi lơ, "Em gái anh...Cô ấy nhìn thấy chúng ta..."
"Đừng lo lắng cho em ấy, để em ấy tiêu hóa vài ngày rồi sẽ ổn thôi."
"Nhưng...A Hành, Bích Ninh ngay từ đầu đã không thích em rồi, sau lần này, cô ấy chẳng phải càng tin chắc em chính là hồ ly cướp đi anh trai của nó sao?"
"...Đầu óc em toàn nghĩ gì thế này? Được rồi, em bước xuống đi, tôi phải ngủ."
"...Thư Bá Hành."
"Ừm?"
"Cho anh nhan sắc anh liền mở phường nhuộm đúng không? Anh muốn ngủ thì tại sao lại đuổi em xuống giường?"
"Ừm?"
"..." Trang Lăng bắt gặp ánh mắt của Thư Bá Hành, trong lòng âm thầm nghẹn ngào, định nói: "Ý của em là, em không thể ngủ chung giường với anh à?"
"..." Bây giờ đến lượt Thư Bá Hành sửng sốt. Trang Lăng chẳng những không đi về, cậu còn muốn ngủ chung giường với mình, hắn nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Vào lúc này, Trang Lăng nhìn thấy Thư Bá Hành thật lâu không nói lời nào, trong lòng cũng lo lắng, còn tưởng rằng bởi vì cậu hành động quá gấp gáp nên lại dọa người này chăng?
Dù sao trong lòng cậu biết rõ, Thư Bá Hành giống như con rùa chỉ còn cái mai, chịu quá nhiều thương tổn, hắn sẽ không dám dễ dàng bước ra khỏi đó. Mình vất vả cố gắng nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ lại muốn hủy hoại trong chốc lát ư?
Hơn nữa, cậu phải vội vàng nói thế làm gì chứ? Hiện tại cậu thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào, không bao giờ chui ra nữa...Thư Bá Hành chắc đang tức giận? Hắn đang tức giận?
Khẳng định là tức giận.
Ôm ý nghĩ này, Trang Lăng lo lắng muốn mở miệng cứu chữa, nhưng không ngờ Thư Bá Hành lại đoạt cơ hội lên tiếng trước cậu: "Nếu đã vậy thì cùng ngủ." Dứt lời, hắn nhắm mắt lại trước.
"A Hành, anh không tức giận sao?"
"Tức giận cái gì?"
"Câu em vừa nói..."
"Trang Lăng, em thận trọng quá rồi. Phản ứng của tôi vừa rồi hoàn toàn là tình cờ, em đừng suy nghĩ nhiều. Với lại tôi thật sự không ngờ rằng em lại chủ động đề nghị ngủ chung với tôi, bởi vì trước đây chúng ta chưa từng ngủ chung một giường."
"Đã từng..."
"Hửm?"
"Đã từng ngủ chung, anh quên mất rồi sao? Ngay khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên..."
"Ừm, từng có. Ngoan, không phải em muốn ngủ à? Ngủ đi."
"..." Thế là Trang Lăng nhắm mắt đờ đẫn theo tiếng "Ngoan" của Thư Bá Hành.
Ngủ một giấc thẳng đến bình minh.
Buổi sáng trợ lý Trần bước vào phòng bệnh để đưa đồ ăn sáng liền thấy hai người đang ôm nhau ngủ say.
Trang Lăng nép vào trong lòng Thư Bá Hành, mà một tay Thư Bá Hành ôm eo cậu, hình ảnh hài hòa đến không ngờ, khiến cậu ta không đành lòng lên tiếng quấy rầy hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT