Người đến là Ella.

"Chủ tịch, đây là lịch trình xử lý tiến độ gia công "Tinh Không" mà anh muốn. Còn có đoàn đội của ông Linnar sẽ đến thủ đô vào thứ hai tuần sau, anh có cần bố trí người đưa đón không?"

"Thứ hai tuần sau? Sớm như vậy?"

"Đúng vậy, lão tiên sinh hình như tới Trung Quốc công tác, cho nên tiến độ sớm hơn nửa tháng."

"..."

"Vậy thì chủ tịch, chúng ta có cần phải rút ngắn lịch trình không?"

"Không cần, vội vàng là không được. Hãy thông báo cho tất cả các bộ phận, để họ thực hiện nhiệm vụ của mình theo mẫu này. Sau nửa tháng, tôi muốn xem thành phẩm."

"Vâng. Vậy diễn viên tham gia đóng phim và làm người phát ngôn là..."

"Trang Lăng."

"Chủ tịch, không phải anh đã nói..."

"Hình tượng và khí chất của cậu ấy phù hợp với "Tinh Không" nhất, hơn nữa cậu ấy cũng đã hợp tác với Lộ Bình nhiều lần, họ cũng đã ngầm hiểu nhau. Đây là giải pháp bớt rắc rối nhất hiện tại."

Lộ Bình là tác giả của kịch bản bộ phim này, hắn và Trang Lăng đã từng hợp tác hai bộ phim truyền hình và ba bộ phim ngắn, nảy sinh tình bạn cách mạng sâu sắc, Trang Lăng là Nam Chủ của hắn, có lẽ lão già này sẽ không lải nhải nhiều.

Lộ Bình lúc trước chọn diễn viên chính cũng không phải ngại năng lực diễn xuất của người ta kém, mà là ngại ngoại hình của người ta xấu, người trước kia cũng như vậy mà bị đuổi ra ngoài, lần này Trang Lăng đến mọi người đều rất hạnh phúc, mặc dù Thư Bá Hành đã quyết tâm để cậu tránh xa cuộc sống của mình.

Thật ra, nguyên nhân sâu xa hơn chính là hắn vẫn không nỡ nhìn người khác bắt nạt Trang Lăng, muốn giúp cậu, có lẽ, đây là thói quen tích lũy qua nhiều năm.

"Vâng chủ tịch, tôi sẽ nói với Thiên Hằng để cho bọn họ ký kết với Trang Lăng."

"Ừm, cô ra ngoài được rồi." Thư Bá Hành cả người đã không còn khống chế được muốn nép vào sô pha, mu bàn tay đang nắm tay cầm ghế sô pha đã nổi gân xanh.

Ella nhìn sếp có chút lo lắng. "Chủ tịch, anh có khỏe không? Có muốn gọi Giang tiên sinh tới không?"

"Không cần, cô ra ngoài thì đóng cửa."

"Cái này..."

"Ella!"

"Vâng."

Sau khi Ella rời đi, sợi dây căng thẳng của Thư Bá Hành cuối cùng cũng đứt. Hắn mặc kệ mình vùi sâu vào ghế sô pha, hai mắt nhắm chặt nghiêng đầu sang một bên, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu kiềm chế.

Hắn cảm giác như có một bàn tay trong bụng không ngừng khuấy động, dịch vị trong dạ dày sắp trào ra ngoài, một tay hắn vuốt ngực, một bên quay đầu vô lực nôn khan, ngực cũng ẩn ẩn đau nhói. Đột nhiên, một cơn đau dữ dội ập đến khiến hắn bất ngờ kêu lên, cả người hoàn toàn mềm nhũn, một tia sáng trắng lóe lên, hắn bất tỉnh.

Thư Bá Hành ngất đi chưa đến một phút đã bị cơn đau dữ dội trong bụng đánh thức, chật vật ngồi dậy, dựa vào lưng ghế thở hổn hển.

Chỉ với một cử động nhỏ như vậy mà hắn đã choáng váng, như thể sắp ngất đi lần nữa.

Trong lòng hắn buồn bực nghĩ, thân thể của mình đã đến mức này rồi sao, quả nhiên hắn không còn là Thư Bá Hành có thể che mưa chắn gió cho mọi người nữa.

Hắn đưa tay lên trán lại cảm thấy nhiệt độ tăng lên, biết là lại phát sốt, thở dài muốn đứng dậy nhưng vừa đứng được một chút đã không tự chủ được ngã xuống.

Trong cơn mê man, hắn chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp, "A Hành!"

Hắn cảm thấy có một đôi tay đang chạm vào trán mình.

"Anh bị sốt?"

"Sao cậu lại ở đây?"

"Nếu tôi không đến anh lại định khiến mình phải vào bệnh viện nữa hả?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play