Trang Lăng vô thức đỡ người vào ngực, cúi đầu nhìn lại phát hiện người nọ đã nhắm nghiền mắt, hiển nhiên đã bất tỉnh. Cậu không còn quan tâm đến cái gì nữa, nâng một tay hắn khoát lên vai mình, một tay ôm eo hắn cố hết sức đi về phía cửa với tư thế nửa ôm.
Lúc này đã gần đến giờ tan làm, các trợ lý thư ký ở tầng trên đều chuẩn bị ăn cơm tối, trên hành lang vắng lặng không người, có vẻ rất yên tĩnh, Trang Lăng cứ đỡ Thư Bá Hành như vậy vào thang máy chuyên dụng xuống tầng một, cậu xuống tầng hầm. Sau khi đến nơi mới nhớ ra hôm nay mình không lái xe, vì vậy cậu bắt đầu lần mò trong túi hắn để tìm chìa khóa xe.
May mà không khó tìm, chẳng mấy chốc cậu đã tìm thấy một chùm chìa khóa trong túi quần của Thư Bá Hành. Khi cậu định bấm nút mở khoá thì hơi sững sờ, nhìn thấy một trang sức hình con gấu mình từng đưa cho Thư Bá Hành.
Bây giờ nó được treo đàng hoàng trên móc khóa của Thư Bá Hành, chân của nó đã bị biến dạng, màu vàng nhạt đi một chút, hiển nhiên là chủ nhân thường xuyên vuốt ve nó.
Trang Lăng cảm thấy tim mình đang bị một bàn tay to bóp chặt, đau đến bất giác muốn khóc.
Thư Bá Hành ơi Thư Bá Hành, Trang Lăng cậu phải làm sao đây...
Vừa mới chìm đắm trong suy nghĩ, Thư Bá Hành đột nhiên rên khẽ một tiếng, khom lưng xuống, Trang Lăng sửng sốt, nhanh chóng đỡ hắn, "Bá Hành? Bá Hành? Anh tỉnh chưa?"
Nhưng Thư Bá Hành vẫn nhắm chặt hai mắt, cả người ngã vào trong vòng tay của Trang Lăng, như thể âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trang Lăng sắp đỡ không được nữa.
Không thể tiếp tục như thế này...
Trang Lăng cau mày nhìn xung quanh, đau lòng ôm hắn đứng dậy sải bước đi về phía chiếc Lexus đang đậu cách đó không xa.
Cậu đặt Thư Bá Hành vào ghế lái phụ trước, hạ lưng ghế thấp xuống để hắn thoải mái hơn một chút sau đó nghiêng người thắt dây an toàn. Rồi đóng cửa xe vòng qua ngồi vào buồng lái, nhanh chóng xuất phát. Chiếc xe chạy khỏi ga ra dưới tầng hầm đến thẳng bệnh viện Bác Nhân.
Trên đường Trang Lăng điên cuồng bấm còi, phóng nhanh vượt qua ba cái đèn đỏ, mặc dù biết rõ là không được nhưng lúc này cậu cũng không thể quan tâm nhiều như vậy, bởi vì tình trạng của Thư Bá Hành càng ngày càng tệ, sắc mặt càng trắng bệch hơn, còn liên tục ho khan như thể giây tiếp theo sẽ nôn ra, người cũng tiếp tục trượt sang một bên khi chiếc xe lắc lư.
Trang Lăng vừa cầm tay lái vừa rút một tay ra đỡ, "Bá Hành! Bá Hành, anh cố gắng lên! Sắp tới rồi!"
Nhưng đáp lại cậu vẫn là đôi mắt nhắm nghiền và những cơn ho liên tục.
Bây giờ khu vực này là nơi ùn tắc nhất của thủ đô, lại là giờ cao điểm, Trang Lăng miễn cưỡng lái xe về phía trước một lúc, tuyệt vọng phát hiện phía trước đang tắc đường.
"F.u.c.k!" Cậu đập mạnh tay lái, nghiêng đầu nhìn Thư Bá Hành, trong lòng dò xét mặt hắn cẩn thận, mới phát hiện người này chẳng biết từ lúc nào đã gầy đến như vậy? Hai má hóp lại không có chút thịt, cằm cũng vô tình nhọn lại rồi.
Rõ ràng khi mới quen cậu hắn không giống thế...
Lần đầu tiên cậu gặp anh ấy là khi nào? Nhiều năm trước, phải không...Đã quá lâu rồi...Không, hiện tại đối với cậu mà nói, đã là hai đời.
Dòng xe càng ngày càng dài, trong chốc lát cũng không thể đột phá được. Cậu lo lắng một tay siết chặt Thư Bá Hành, một tay cầm điện thoại gọi điện thoại, cho đến bây giờ cậu rốt cuộc đã hiểu người trước mắt có địa vị thế nào trong lòng mình.
Hóa ra bất tri bất giác anh ấy đã nằm sâu trong tim mình đến vậy...
"Cho dù khó khăn đến đâu, cũng phải vượt qua được!"
"Các người là xe cứu thương, bọn họ chẳng lẽ cũng không nhường đường sao?"
"Cái gì? Không đi được? Không cho đi? Một đám rác rưởi! Tôi nói cho các người biết vị cần cứu đó là Thư Bá Hành, đệt mợ mấy người có hiểu không hả?" Trang Lăng thật sự sắp khóc, cái loại kêu trời trời không thấu gọi đất đất không nghe này, cậu nghĩ rằng trong tương lai mình cũng không muốn thử lại.
Đúng lúc cậu thực sự tuyệt vọng, cửa kính ô tô bị người gõ vang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT