Bạch Tố Tố hai tay nắm chặt , cảm giác thái độ của Tân Bác rất lạ ,cô ta có một dự cảm không lành..
Hiếu Mẫn lạnh giọng nói tiếp..
-" Cũng nhờ hai người..mà tôi mới biết rõ sự thật hai năm qua tôi bị lừa dối..Nào là ra tay tương trợ..Dù Quan gia suy sụp cũng không hủy lời hẹn ước..Còn anh , chấp nhận bỏ rơi người con gái của mình để đính hôn với tôi .Tất cả chỉ là vở kịch do hai cha con anh dựng nên..."
-" Không phải vậy đâu..Hiếu Mẫn.Em nghe anh giải thích , anh..."
-" Đủ rồi...Tôi chính thức tác hợp cho hai người... Từ nay Hiếu Mẫn tôi và Phó gia của anh không còn bất cứ quan hệ gì...
Còn nữa nhờ anh nhắn lại với Phó Kiến Ngụy...ông ta đừng mơ có được 32% cổ phần của ba tôi..Dù có bị hủy trong tay tôi, cũng không đến phần của ông ta..."
-" Hiếu Mẫn...Hiếu Mẫn.....
Hiếu Mẫn , nắm tà váy xoay người bỏ lại vẻ mặt thất thần của Tân Bác..
Chẳng còn lòng dạ xem Bạch Tố Tố ra sao..
Anh nhanh chóng đuổi theo Hiếu Mẫn.
Hiếu Mẫn đi rất nhanh cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt...Bây giờ cô cảm thấy ghê sợ những con người nơi đây nhất là Phó Kiến Ngụy..
Vẻ mặt quân tử, luôn nhã nhặn , tươi cười, nhưng bên trong lại che giấu một con người nham hiểm..Vì mục đích cá nhân, có thể bất chấp mọi thứ cả hạnh phúc của con trai mình..
Tân Bác lại quá nhu nhược dù hai năm qua giữa cô và Tân Bác không sâu đậm..
Sự thật anh ta giúp đỡ cô cũng không ích
Nhưng giờ nghĩ lại mọi thứ điều là giả tạo..
Lúc nghe Tân Bác thốt rằng , sau khi chiếm được số cổ phần , sẽ không ngần ngại hủy hôn với cô.Không cần biết cô sẽ thảm hại thế nào , cha con hai người họ quá bỉ ổi..
Sau có thể tính kế với một cô gái đang rơi vào khó khăn như cô....
Chỉ tiếc là đến khi chết ba cô cũng không biết được bộ mặt giả nhân giả nghĩa..người mà ba cô một mực coi là " tri kỉ "
-" Hiếu Mẫn...Hiếu Mẫn"
Lúc này Tân Bác đã đuổi tới..anh nắm lấy tay Hiếu Mẫn liền bị cô vung ra...
-" Buông ra...đừng chạm vào tôi"
Hai người giằng co cho đến khi vào sảnh lớn các phóng viên và quan khách thấy thế, bắt đầu xì xầm ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì...
-" Hai đứa đang làm gì vậy...có gì đợi khách về rồi nói sau..Đừng khiến ba mất mặt "
Vừa ra ngoài rước khách quý , mới bước vào trong , Phó Kiến Ngụy đã bắt gặp cảnh xấu hổ này.Ông ta đi nhanh đến mặt đen xì , hạ thấp giọng cảnh cáo hai người họ..
Tân Bác bối rối kề tai Phó Kiến Ngụy nói nhỏ..
chỉ thấy mặt ông ta biến sắc quay sang nhìn Hiếu Mẫn.
Đôi mắt đẹp pha chút sắc lạnh không hề né tránh ánh nhìn của hai cha con họ.Miệng nhếch nhẹ...
-" Hai người cứ ở đây diễn trò .Đừng nghĩ tôi ngu dốt , sẽ diễn cùng hai người "
Hiếu Mẫn mặc kệ tất cả , cô không cần quan tâm sắc mặt khó coi đến mức nào của Phó Kiến Ngụy, cao ngạo quay lưng rời đi...
-" Khoan đã .."
Phó Kiến Ngụy bước chặn trước mặt cô...
Khuôn mặt hiền hòa không còn nữa chỉ thấy ông ta lộ ra vẻ mặt hiểm ác , hạ thấp giọng nói chỉ đủ mình cô và ông ta nghe được...
-" Nếu bây giờ cô bước ra khỏi cửa Phó gia.Cô sẽ hối hận.Còn nữa cô không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ đến đứa em trai tội nghiệp của cô chứ"
Hai mắt Hiếu Mẫn đầy lửa hận chỉ còn chờ trực trào thêu cháy ông ta.Giờ thì lộ nguyên hình , không còn che giấu bản chất thật sự của mình nữa.Nếu ông ta đã lật bài ngửa dĩ nhiên sẽ dùng cách này uy hiếp , để điều khiển cô...
Không ! dù có chết cô cũng không để lão già này đạt được ước nguyện...
Hiếu Mẫn nhìn thẳng vào mắt Phó Kiến Ngụy.Gằng từng tiếng một đủ để những người gần đó nghe thấy..
-" Tôi sẽ không hối hận.Dù ông có giết chết chị em tôi..Ông cũng đừng mong có được thứ gì từ tôi..."
Phó Kiến Ngụy cắn răng mắt hiện cả tơ máu điều đó chứng tỏ ông ta đang phải kiềm chế cơn giận ra sao...
Hiếu Mẫn mím môi lướt qua vai ông ta lạnh lùng rời đi.
Một trận xôn xao ngày càng giữ dội các cánh phóng viên như bầy ông vỡ tổ nếu không có sự can thiệp của vệ sĩ . Hiếu Mẫn khó lòng mà thoát khỏi được...
Người từng trãi như Phó Kiến Ngụy , không ngờ có ngày lại bị bẽ mặt như thế này..
Nhưng chẳng thể nổi giận...
Chỉ thấy ông ta hướng đến hai thuộc hạ từ xa ra hiệu.Rồi hít sâu lấy lại bình tĩnh tiến lên sân khấu , giải thích buổi tiệc tạm thời hoãn lại vì Hiếu Mẫn và Tân Bác có chút hiểu lầm với nhau.Là một người " cha" ông cảm thấy rất đau lòng. Khom người xin lỗi các quan khách có mặt...
Dù ai cũng tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng là người có địa vị nên cũng hiểu cách cư xử lặng lẵng chào tạm biệt rồi ra về...
Mọi sự việc xảy ra điều được thu vào đôi mắt sắc hơn chim ưng đứng một góc xem kịch vui của người đàn ông....
Khi thấy Phó Kiến Ngụy tiến về phía mình...
Trí Nghiên môi mỏng nhếch nhẹ..
-" Chủ tịch Phác..lần đầu tiên cậu đến đây..lại khiến cậu chê cười..tôi thật có lỗi.."
Trí Nghiên xua tay cất giọng trầm ấm..
-" Không sao..Ông giải quyết chuyện gia đình đi..Tôi về trước ..."
-" Vâng..vâng..thật xin lỗi.."
Trí Nghiên chỉ cười nhạt nhẹ nhàng khoan thai cùng hai vệ sĩ rời đi...