Bảo Lan im lặng vài giây rồi cẩn trọng nhìn chồng , sắc mặt ông không được tốt khiến bà rất lo lắng...
-" Dương Hoa ..anh có muốn em gọi điện cho Ryan về thăm anh không? "
-" Không...không cần...anh thật sự không sao ..em đừng quá lo lắng..."
Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của ông...bà xoa nhẹ...
-" Còn không phải vì em hay sao ? Là do em mới khiến cha con anh bất hòa....Nhưng em thấy rõ Ryan rất lo lắng cho anh..Mấy ngày trước khi anh bị ngã...trong đêm nó liền bay sang...Chỉ vì nó không bỏ được khuất mắc với em mà thôi "
Chân mày nhíu lại ..hiện rõ nỗi buồn trong mắt ông, ông cuối đầu thì thầm...trở bàn tay nắm lấy tay bà..than thở
-" Không phải do em...Nó giận anh mà thôi...
nó giận vì anh mà mẹ nó chết , nó giận anh khi mồ mẹ nó chưa ấm , anh đã thay lòng đổi dạ..Nó giận anh nhu nhược biết kẻ thù là ai nhưng vẫn nhắm mắt cho qua..trốn tránh hưởng lấy yên bình..."
-" Dương Hoa...anh không phải người như vậy...Là do em một mực muốn bên cạnh anh..tại sao anh không nói cho Ryan hiểu..
còn vì anh muốn trốn tránh , là bảo vệ Ryan..anh sợ thảm cảnh sẽ lập lại như ngày xưa...Em tin nếu Ryan nghe anh nói rõ ..nó sẽ không giận anh nữa "
Ông cười chua chát bất lực lắc đầu...
-"Vô dụng thôi...Lúc đó nó chưa trưởng thành nó đã khăng khăng giữ lấy chấp niệm này...Bây giờ nó lại có quyền thế, một tay che trời...
Những lời anh nói nó có để vào tai....Đã vậy bên cạnh nó còn có Phác Lang...Đứa em vợ này lúc nào cũng chống đối anh..từ ngày chị của cậu ta mất...nó càng oán hận anh nhiều hơn...
Nhưng dù sao anh cũng cám ơn cậu ta...Cậu ta không tiếc mọi thứ để giúp đỡ Ryan ...
Anh biết Phác Lang không thích anh , nhưng nó rất thương Ryan...có cậu ta bên cạnh Ryan ..anh rất an tâm ..."
Bảo Lan đau lòng nhìn ông..biết là ông nói thế..Nhưng bà rất hiểu ông rất khao khát tình cảm của con trai mình...
-" Thôi...anh ăn đi..em tin có ngày họ sẽ hiểu được nổi lòng của anh..."
Ông gật đầu..thật sự có ngày đó sao.....?
- " Ba...mẹ "
Bảo Lan quay sang , mắt thấy Anie đang đi về hướng họ , liền kéo tay con gái của mình ...
-" Con mới về à .. ăn chút gì đi "
Anie đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện....
-" Ba..hôm nay con có gặp Ryan..."
Tuy ông là ba dượng của cô , nhưng từ khi còn nhỏ cô đã thích gọi ông là ba...chỉ mong sao này lớn lên ngoài là con gái của ông còn là con dâu của ông...
Vừa nghe nhắc đến tên con trai mắt ông liền sáng..
-" Con gặp Ryan sao ?"
Anie gật đầu buồn bã...
-" Đúng vậy.... Hôm nay con gặp anh ấy xuất hiện cùng Phác Hiếu Mẫn.."
-" Con nói gì...người Ryan qua lại tên là Hiếu Mẫn sao...cô ta là người mẫu à ?"
Anie bất ngờ với thái độ của ông..cô ta cẩn trọng gật đầu...
-" Ba...có gì sao ba..cô ta là người mẫu...mà ba biết rồi giới nổi tiếng rất phức tạp..con sợ Ryan sẽ bị tổn thương ..."..
Nhưng dường như ông không còn tâm trí để vào tai lời nói của Anie....Ánh mắt có chút phức tạp...
-" Thôi...hai mẹ con nói chuyện đi...ba mệt vào nghỉ trước "
-" Để em đưa anh vào "
Bảo Lan đứng lên dìu ông về phòng...Vài phút sau bà trở lại..nhìn thấy con gái vẫn ngồi đó....không biết suy nghĩ điều gì...
-" Anie...Con vẫn không buông bỏ được "
Cô ta xoay mặt nhìn mẹ mình..vẻ mặt cố chấp ...
-" Con sẽ không buông bỏ "
Bà bất lực thở dài...
-" Ryan ..nó không thương con...Tại sao con lại cố chấp như vậy...Anie nghe lời mẹ...tại sao phải tự làm khổ mình như thế.."
-" Mẹ..chứ mẹ nghĩ ba yêu mẹ sao ? "
-" Con ..."
Bảo Lan tức giận vì lời nói của con gái...Anie không phục nói tiếp...
-" Người ba yêu thật sự..là mẹ Ryan...chứ không phải là mẹ..nhưng tại sao mẹ vẫn một mực bên cạnh còn muốn làm vợ ba ...Vậy tại sao mẹ lại khuyên con mà không ủng hộ con..mẹ biết từ lần gặp đầu tiên con đã nhận định cả đời này ngoài anh ấy con sẽ không yêu ai "
Bảo Lan đau lòng nắm tay Anie...
-" Chuyện của mẹ và con khác nhau...Đúng người ba con yêu nhất có thể không phải là mẹ..Nhưng dù sao ông vẫn chấp nhận mẹ và tình cảm mẹ dành cho ông ấy...Nhưng Ryan thì khác..tính tình nó khó lường thâm sâu...Nó ko có sự cảm thông hay trắc ẩn dành cho con...Nó chưa bao giờ cho con cơ hội huống gì chấp nhận tình cảm của con...
Người như Ryan con yêu không nổi đâu...
Nếu ai được nó yêu đó là hạnh phúc..còn ngược lại sẽ là đau thương...Anie! mẹ chỉ muốn tốt cho con mà thôi..."
-" Mẹ..con mệt rồi..con lên phòng nghỉ ngơi đây "
Anie càng nghe càng khó chịu cô lấy tay Bảo Lan ra , đứng dậy rời đi....
Bà thở dài..đau lòng nhìn bóng lưng cố chấp của con gái.