Phương Hòa mệt mỏi úp mặt vào khuỷu tay Lê Chấn ngủ ngon lành, hắn nhìn cậu cuộn tròn mà ngủ, hai tay cũng như móng mèo mà nắm lại, hắn cúi đầu hôn hôn giữa mày Phương Hòa, sau đó ôm lấy thân mình vừa mềm vừa ấm kia dựa lên cây đào.
Lê Chấn đã mang máng để ý tới, sau khi trở thành vua tang thi có thể khống chế tang thi biến dị, so với khi còn là nửa tang thi, tuy rằng hắn không còn dục v0ng ăn thịt nữa, nhưng lại rất khó có thể khống chế cảm xúc của chính mình, vừa mới nhìn thấy ý thức của Tôn Bằng, hắn đã thiếu chút nữa mất khống chế, làm mưa làm gió với Phương Hòa một trận, động tác so với trước kia còn muốn càn rỡ hơn, tuy rằng không tới mức làm mèo nhỏ bị thương gì, nhưng vẫn làm cậu mệt muốn chết.
Mèo nhỏ rõ ràng chịu không nổi, còn chiều theo phối hợp với hắn, lòng Lê Chấn vừa mềm vừa đau, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên lỗ tai Phương Hòa, đưa năng lực chữa trị len lỏi vào trong cậu, xoa dịu cơ thể mệt mỏi.
Đợi đến khi Phương Hòa ngủ đủ thức dậy, trước mặt đã được đặt sẵn một cái bàn, bên trên đầy các loại đồ ăn, hai mắt Phương Hòa sáng lên ngửi lấy mùi vị tản ra, cậu quay đầu nhìn xung quanh, không thấy Lê Chấn, bèn quắn cái chăn mỏng trên người, nhích nhích tới mép giường.
Hình người của Phương Hòa không cần cử kiêng món gì, nên Lê Chấn làm thêm vài món thời gian này cậu chưa được ăn, cậu nắm chiếc đũa đã lâu không dùng tới, liếm liếm môi, không thành thục lắm kẹp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng, nước sốt chua chua ngọt ngọt, thịt mềm mà không nhừ, ngon tới mức Phương Hòa thỏa mãn nheo cả mắt.
Đợi Lê Chấn bưng thêm món canh nấm thịt ba chỉ tới, đập vào mắt là người nào đó chỉ quắn chăn mỏng gặm sườn tới sung sướng, đáy mắt hiện lên ý cười, đặt chén lên bàn.
Phương Hòa thấy hắn đi vào, đem miếng sườn nhỏ đã gặm sạch sẽ bỏ lên bàn, xê dịch vào trong, "Tới tới, cùng nhau ăn!"
Hắn ngồi vào bên cạnh cậu, nhướng mày nhìn cậu nhúc nha nhúc nhích, chăn mỏng ngày càng trượt xuống, lộ ra cái đùi thon dài trắng nõn.
Phương Hòa theo tầm mắt hắn tự nhìn lại mình, cảnh tượng thật là làm người ta mặt đỏ tim đập, cậu cắn cắn môi, giơ cái tay bóng nhẫy bình tĩnh kéo khăn trải giường che lại.
Lúc nãy động tác của Lê Chấn có hơi mãnh liệt, bản thân còn phối hợp theo, cho nên, hậu quả cho một trận chiến kịch liệt đó là ở trận cuối cùng cậu trực tiếp bị người ta làm tới hôn mê bất tỉnh, ngủ luôn, bất quá dù là có hơi mệt nhưng cảm giác hai người phối hợp với nhau vẫn vô cùng thoải mái, chỉ là toàn thân chỗ nào cũng có dấu vết làm cậu có hơi xấu hổ buồn bực, Phương Hòa cắn cắn miếng sườn, nói thầm, "Có cái gì đẹp đâu!"
Dáng người của cậu không đẹp như Lê Chấn, cơ thể hắn vừa thon vừa dài, cơ bắp săn chắc no đủ, vừa nhìn đã tản ra hơi thở mạnh mẽ, mà Phương Hòa cậu nhìn qua đã gầy lại còn trắng, không có cơ bắp gì hết, hiện tại còn che kín dấu vết, càng thêm.... Meo ô!
Phương Hòa lại gắp thêm một miếng sườn sụn nhỏ, rôm rốp rôm rốp nhai.
Lê Chấn bật cười, đưa tay sờ sờ tai mèo, ngồi xổm xuống bên người cậu, cầm đũa gắp đồ ăn cho cậu.
Một lúc sau, Phương Hòa mới thỏa mãn bọc chăn mỏng ngã lên giường, "Thật no."
Lê Chấn dọn dẹp sạch sẽ, đi tới mép giường lấy vài bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn ra, Phương Hòa thò tay xách lên nhìn nhìn, đồ Lê Chấn chuẩn bị là một chiếc áo hoodie màu xanh đậm, quần thể thao chống thấm nước màu đen, đương nhiên là có cả quần l0t.
Cậu duỗi lưng dụi đầu vào gối, "Em không muốn mặc."
Nói xong mới cảm thấy câu này hơi sai sai, cậu thật sự không có ý gì khác đâu nha, lập tức trợn mắt lên nhìn Lê Chấn, "Ý em là, em cảm thấy làm mèo thuận tiện hơn!"
Hắn bóp bóp tai mèo của cậu, "Không muốn người ta nhìn thấy?"
Lỗ tai của Phương Hòa rất mẫn cảm, vì vậy cậu lập tức đẩy tay Lê Chấn ra, "Một nam nhân lớn như vậy trên đầu lại có 2 cái tai mèo, coi được không?"
Mà nói mới nhớ, hình như cậu có tới bốn cái lỗ tai lận hả?! Phương Hòa sờ hai cái tai bên trái phải, đen mặt một hồi, thứ trên đỉnh đầu kia thật ra là để trang trí thôi đúng không!
Lê Chấn nhìn gương mặt đẹp đẽ của Phương Hòa, đôi mắt đen nhánh long lanh như đựng nước bên trong, sóng mũi cao thẳng, hai tai mèo được giấu bên trong tóc mái tóc đen nhánh, Lê Chấn nhìn một hồi đột nhiên cảm thấy Phương Hòa nói rất đúng, không thể nhìn, tuyệt đối không thể để người khác nhìn!
Sau đó, không biết hắn mò từ đầu ra một cái mũ lưỡi trai, kéo lấy đội lên đầu cậu.
Phương Hòa sờ sờ, tuy rằng có hơi vướng vướng lỗ tai, bất quá cũng coi như tạm ổn, mới chịu phối hợp giơ tay cho Lê Chấn mặc đồ vào.
Nhìn mèo con ra vẻ ông chủ thoải mái hào phóng để mình mặc quần áo, Lê Chấn bật cười, tròng từng cái quần áo lên người cậu, có điều chỉ mặc vài món mà hô hấp của hắn đã bắt đầu dồn dập, thiếu chút nữa xé luôn đống đồ vừa mới mặc xong.
Hắn lùi về sau một bước, nhìn mèo nhỏ thanh tú rạng rỡ trước mặt, nếu không phải vì để cho Phương Hòa thuận tiện sau này, hắn thật sự rất muốn cậu chỉ là một con mèo trước mặt người khác.
Phương Hòa nhìn người nửa quỳ xuống mang giày cho mình, tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên duỗi tay kéo Lê Chấn đứng lên, hôn lên môi mỏng của hắn.
Lê Chấn lập tức đưa tay giữ lại sau cổ cậu, gia tăng nụ hôn, trêu chọc đầu lưỡi ướt mềm, liếm lấy nước bọt ngọt ngào, thật sự muốn đem mèo nhỏ nuốt vào bụng.
Đến khi Phương Hòa thật sự thở không nổi nữa, Lê Chấn mới buông ra, hô hấp dồn dập phun bên tai mèo nhỏ, suy xét có nên xé quần áo của cậu ra luôn không, dù sao quần áo mà họ tích trữ có rất nhiều.
Cả người Phương Hòa cũng đã hơi nóng, cậu cảm thấy như muốn bốc cháy vậy, sợ lần nữa bị áp lên trên giường, Phương Hòa nhanh chóng duỗi tay đẩy Lê Chấn ra, "Đi thôi, ra ngoài nhìn xem, anh cứ ôm em biến mất trước mặt Tôn Bằng như vậy, cũng không sợ rước phiền phức về sao?"
Hắn hòa hoãn hơi thở, níu lấy eo cậu, "Cậu ta sẽ không."
Phương Hòa ngạc nhiên, nghe hắn nói vậy thật không thoải mái chút nào, Lê Chấn hình như rất tin tưởng Tôn Bằng nhỉ.
Tuổi tác của cậu ta so với cậu cũng không sai biệt lắm, cũng dốc lòng làm một thanh niên tốt, lớn lên không tồi, sạch sẽ nhanh nhẹn, dị năng cũng được, mà đặc biệt cậu ta là một người có lòng tốt.
Thời điểm Lê Chấn cùng Phương Hòa lần thứ hai xuất hiện trong phòng thép, Tôn Bằng đã không còn ngồi trên sofa, mà là ngồi xổm trong một góc phòng, bộ dạng thất hồn lạc phách, nhìn thấy hai người xuất hiện, mới đưa tay xoa xoa mắt mình, vội vã chạy tới, "Đây không phải là do tinh thần của tôi xuất hiện vấn đề đúng không?"
Thời điểm Lê Chấn đột nhiên ôm mèo con biến mất, cậu ta còn tưởng là do dị năng không gian, cao cấp hơn mình một chút là dịch chuyển gì gì đó, nhưng thân là biến dị giả cùng hệ, cậu ta hoàn toàn không cảm nhận được chút dao động không gian nào, cho nên cậu ta rối rắm hết nửa ngày, nghĩ rằng bản thân bị điên rồi, cảnh tượng lúc trước là do cậu ta tưởng tượng ra, cậu ta căn bản không gặp được ân nhân cứu mạng.
Đang lúc cậu ta suy xét xem có nên đem chuyện kia kể cho một người khác hay không, Lê Chấn cứ như vậy mà cùng xuất hiện với một người khác.
Hắn liếc mắt nhìn Tôn Bằng một cái, "Cậu sẽ không bị mất trí, tinh thần thôi miên được cấy trong đầu cậu đã giải trừ."
Tôn Bằng sửng sốt, nhịn không được hưng phấn, kích động nửa ngày mới nghẹn ra được một câu, "Anh thật lợi hại!"
Lê Chấn không tỏ rõ ý kiến, mở cửa phòng thép, ôm lấy Phương Hòa đi ra ngoài, mà Phương Hòa bị hắn ôm căn bản cũng không cảm thấy có vấn đề gì kì quái, rất tự nhiên đi theo Lê Chấn.
Tôn Bằng ở đằng sau gãi gãi đầu, có chút không biết nên làm gì bây giờ, cậu ta đã đem chuyện mình biết nói hết cho Lê Chấn, nhưng phản ứng của hắn lại làm cậu ta không biết đường mà lần.
Nhưng lúc này, Phương Hòa đột nhiên xoay đầu, nhìn hai đứa Tiểu Tang với Tiểu Bạch Cầu đằng sau Tôn Bằng đang một lòng muốn đi theo, "Ngoan ngoãn, không được đi theo, lát nữa sẽ đem đồ ăn ngon về."
Tiểu Bạch Cầu vốn là đang vênh váo tự đắc ngồi xổm trên đầu Tiểu Tang, buồn bực duỗi duỗi đầu, ngao ô một tiếng, giận dỗi úp sấp trên đầu Tiểu Tang, đương nhiên là vì tiếng kêu của nó nằm trong lĩnh vực không gian, Tôn Bằng không nghe thấy.
Cho nên vừa nghe Phương Hòa nói xong, Tôn Bằng lập tức dại ra, há hốc mồm nhìn cái người lớn lên đẹp đẽ thoải mái đối diện lại nói ra mấy lời ái muội như vậy với mình.
Tôn Bằng nhìn cánh tay Lê Chấn vẫn luôn đặt trên eo người kia, đột nhiên đỏ mặt, dù trước kia cậu ta chưa thấy quá nhiều chuyện tình nam nam, nhưng mà sau khi virus tang thi bùng nổ, số lượng nữ giới giảm bớt kịch liệt, việc hai người đàn ông ở cùng nhau đã là việc hết sức bình thường, kết quả là càng ngày càng có nhiều người đàn ông trở thành người yêu của nhau, cho nên, thanh niên đẹp trai này là người yêu của ân nhân?
Vậy câu kia của cậu ta có ý gì?!
Phương Hòa quay đầu lại, đã thấy Tôn Bằng dại ra nhìn mình chằm chằm, kỳ quái hỏi, "Lê Chấn, cậu ta bị sao vậy?"
Hắn liếc mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của Tôn Bằng, tiểu tử này suy nghĩ bay tới tận trời, dù hắn không dùng niệm lực thì cũng cảm nhận được, nghiến răng, khóe miệng giật giật, rốt cuộc chỉ phun một câu, "Mặc kệ cậu ta!"
Phương Hòa khó hiểu nhìn hắn như đang tức giận, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tôn Bằng đi theo đằng sau.
Lê Chấn nhịn không nổi nữa, ôm lấy Phương Hòa đẩy nhanh bước chân, thuận tiện quấy nhiễu ý thức của Tôn Bằng một chút, rất nhanh đã bỏ cậu ta lại đằng sau, nhìn Phương Hòa bị đồ vật xung quanh hấp dẫn lực chú ý, lúc này mới thả lỏng tâm tình.
Mèo nhỏ hoàn toàn không chú ý tới biểu hiện kỳ lạ của hắn, có chút bối rối nhìn đám người đang lao về phía mình, "Lê Chấn, bọn họ điều vào được."
Lê Chấn nhìn về phía trước, nơi này cách cổng phòng tuyến hai không xa mấy, hắn có thể nhìn thấy đám người mãi đuổi theo Phương Hòa kia, có trợ lực của đôi mắt Ngụy Tử Đình, một đám người dễ dàng tìm thấy bọn họ, nhanh chóng nhắm chặt phương hướng chạy lại.
Bên trong phòng tuyến hai nơi nơi đều là người, hơn nữa còn có rất nhiều tiểu đội săn thú, cảnh tượng thường xuyên tụ tập lại với nhau cũng diễn ra thường xuyên, cho nên mấy người kia ào ào hướng về phía họ cũng không bị nhiều người chú ý, dù sao thì con đường này cũng là đường dẫn tới Công Hội thợ săn.
Lê Chấn cơ hồ muốn nghiến gãy hàm răng, hắn vừa tránh vỏ dưa giờ lại xuất hiện vỏ dừa! Hơn nữa đám người này còn chưa từng hoài nghi thân phận của Phương Hòa, hiển nhiên là cũng biết Phương Hòa có thể hóa hình, hoặc nên nói, bọn họ vốn dĩ sớm biết Phương Hòa không đơn thuần chỉ là một con mèo, mà càng có thể là một người, lúc này ánh mắt bọn họ nhìn Phương Hòa càng thêm sùng kính.
Lê Chấn thở dài, trước đám đông không tiện nói gì cùng bọn họ, chỉ có thể từ xa cảnh cáo, "Đừng gây phiền toái, tìm một chỗ ở trước đi, chúng tôi sẽ đến tìm mấy người.!" Vì tạo thanh thế cho bản thân, Lê Chấn trực tiếp phong ấn hơn ba mươi mấy người, thông qua tinh thần niệm lực cảnh cáo bọn họ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT