Có ai chích mũi 3 rồi sống dở chết dở chưa =))
_____

Lúc này, trong địa phận của tiểu đội Bàn Giang, Lê Nguyệt cầm một tờ giấy đã bị rách tung tóe, hai mày nhíu chặt, "Mặt người này thật sự dài như vậy sao?"

Lão đại của Bàn Giang, Vệ Bàn Giang ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa phun hết ngụm nước trong miệng, nhìn về phía người đối diện, "Anh Tống, đây là tin tức anh mua được từ tay Hồ Cường đó hả?"

Tống Thanh đầy mặt chua xót, sau khi mua tin tức trở về, anh liền lập tức đặt nó lên trên bàn của Vệ Bàn Giang, hoàn toàn không nghía qua nội dung bên trong, Lê Nguyệt cùng Vệ Bàn Giang mang người ra ngoài làm việc hết ba ngày mới trở lại, cho nên, anh hiện tại mới biết, lần này Hồ Cường lại bán cho mình thứ tin tức như vậy.

Cái tên Hồ Cường thích ngồi canh cổng kia hay ho thật, còn dám nói tin tức này có giá trị tới 20 viên tinh hạch, nếu không phải nể mặt lần trước nhờ có tin tức của gã, bọn họ mới có cơ hội chiêu mộ một nữ cường như Lê Nguyệt, kể từ khi cô vào đội, thực lực của tiểu đội bọn họ cũng tăng lên đáng kể, bỏ xa mấy đội khác mười tám con phố, anh cũng sẽ không dễ dàng đem tinh hạch giao cho hắn như vậy.

Vệ Bàn Giang đặt ly nước nóng lên bàn, "Người này mặt dài như vậy, bước ra cửa không hù chết người khác mới sợ đó! Bất quá, biết đâu được còn có thể hù chết tang thi, ha ha!"

Vệ Bàn Giang vừa nói xong, mấy người bên cạnh cũng cười theo, chỉ là bọn họ vừa cười, Lê đại tỷ đã lập tức nhàn nhạt nhìn qua, lạnh lẽo tới mức mấy người bọn họ phải lập tức ngậm miệng lại, họ thà đắc tội lão đại cũng không dám đi đắc tội lão nhị này đâu, không cẩn thận dao nhỏ sẽ phóng tới mất.

Lê Nguyệt đập tờ giấy lên bàn, "Đây rất có thể là em trai tôi! Tôi muốn dẫn theo vài người đi tìm nó!"

Vệ Bàn Giang cầm tờ giấy lên, cẩn thận nhìn cái mặt không khác gì ông già Đinh bên trên, trái lương tâm nói, "Rất đẹp, mày rậm mắt to, vừa nhìn đã biết là nhân trung long phượng."

Lê Nguyệt lạnh lùng nhìn gã một cái, Vệ Bàn Giang nhe răng cười, "Tôi nói thật mà, Lê Nguyệt cô nên mang theo nhiều người một chút, tên Hồ Cường này không đáng tin, nói không chừng đã bán tin tức cho những người khác, hơn nữa, chúng ta đã chậm nhiều ngày như vậy, chỉ sợ là không dễ tìm."

Lê Nguyệt nghe vậy, nhíu mày, duỗi tay cướp tờ giấy trên tay gã lại, "Tôi đi công hội phát tin tức, treo thưởng."

"Cũng đúng, treo thưởng tương đối nhanh." Nhìn Lê Nguyệt cẩn thận xếp tờ giấy, khóe miệng gã giật giật, "Cô định thật sự lấy cái này làm tham khảo hả?"

Lê Nguyệt vô cùng tự tin gật đầu, xoay người ra cửa.

Cô vừa đi, Vệ Bàn Giang lập tức cảm thấy có gì đó rất là sai sai, đảo mắt nhìn cái oa trẻ con màu xanh bên cạnh, vội vã nhảy dựng lên, "Lê Nguyệt, cô quay lại, xách tiểu ma vương nhà cô theo đi!"

"À thì, đội trưởng, lão nhị đã đi xa rồi!" Tống ca đồng tình nhìn Vệ Bàn Giang, sau đó cũng nhanh như chớp chạy mắt, tiểu ma vương của lão nhị không phải là dạng vừa đâu, đụng vào quần áo rách rưới hay tóc dựng đứng chỉ là việc nhỏ, không cẩn thận còn sẽ bị bỏng, tuy rằng dị năng hệ mộc của lão đại nhà bọn họ có thể giúp chữa trị chút ít, nhưng chua chát lắm, người bình thường không chịu nổi đâu.

Mà Phương Hòa lúc này nhìn hai người vẫn còn tranh chấp không ngừng, nhưng thực chất lại không có tí nội dung nào, vung móng, trực tiếp đập Vương Lôi lên tường, tường bị đụng đổ lộ ra khu chợ đằng sau, đám người bên kia hoang mang lo sợ nhìn bọn họ chằm chằm.

Giọng nói của Vương Lôi tức thì im bặt, nhìn mảnh tường bị đổ, hít sâu, không nói nhiều, chụp lấy tay Tôn Bằng, "Anh em tốt, cho tôi mượn mấy viên tinh hạch!"

Ác ý phá hoại tài sản căn cứ là phải bồi thương, nếu cố tình muốn tránh thoát tránh nhiệm, bị tra được, điểm của tiểu đội người đó sẽ bị khấu trừ, hạ thấp cấp bậc tiểu đội, ảnh hưởng tới nhiệm vụ, huống chi hiện tại sự việc xảy ra trước mặt công chúng, hắn chắc chắn sẽ bị báo cáo.

Tôn Bằng câm nín, từ trong túi móc ra mười mấy viên tinh hạch đưa hắn, chờ tới khi cậu ta quay đầu muốn tìm Lê Chấn, thì từ người lẫn mèo không biết đã đi từ lúc nào.

Tôn Bằng giận tới mức một phát đập lên tay Vương Lôi đang cầm lấy tay mình, vội vội vàng vàng chạy đi tìm.

Vương Lôi sờ sờ mũi, bởi vì hắn mà đội Thần Phong đã bị trừ rất nhiều lần, hắn chỉ có thể đứng ở đây chờ.

Lê Chấn ôm Phương Hòa ung dung thoải mái rảo bước trên con phố khác, mèo nhỏ trong lòng đang dùng móng chọt chọt một chiếc nhẫn kim loại, lúc nãy khi cậu đem người đập lên tường, Lê Chấn đã âm thầm lấy từ trên tay ai đó xuống, "Nghe nói thứ này phải là chủ của nó thì mới dùng được."

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, "Tinh thần lực dao động chất chồng lên nhau, không dễ làm."

"Anh có thể phá được nó không?" Phương Hòa giơ chân nâng chiếc nhẫn kim loại lên cho Lê Chấn.

"Thử xem mới biết." Hắn đối với năng lực của bản thân vẫn còn tự tin lắm, tinh thần niệm lực của hắn hiện tại đã là cấp 3 đỉnh cấp, phá giải một món đồ làm từ tinh thần lực, chắc là cũng không khó.

Lê Chấn đưa tay cầm lấy nhẫn kim loại, đưa dị năng tinh thần lực vào trong, vừa vào đã vội lui trở về, nhíu mày cầm chiếc nhẫn.

"Làm sao vậy?" Phương Hòa vội vàng hỏi.

Lê Chấn đưa tay xoa xoa đầu cậu, xoay chiếc nhẫn, đưa cái hắn nhìn thấy cho cậu xem, Phương Hòa mắng một tiếng, "Vậy mà còn có máy theo dõi! Có khi nào chúng ta cũng bị phát hiện rồi không?"

Lê Chấn hơi hơi lắc đầu, "Khó nói."

Hắn cũng không dám kết luận, bất quá quyền hạn của chiếc nhẫn này không cao, chắc là không có vấn đề gì.

Lê Chấn thật sự không nghĩ tới phòng thí nghiệm này còn biết kết hợp cả tinh thần lực cùng công nghệ cao lại với nhau, bên trong chiếc nhẫn không những có tin tức cùng quyền hạn của người đeo, còn có máy định vị, bọn họ phá một hồi thì nó cũng bị báo hỏng.

Lê Chấn bóp nát nhẫn kim loại, tuy rằng không thể dựa vào thứ này để đi vào trong, bất quá cũng coi như có khái niệm tương đối về phòng ngự cơ bản của phòng thí nghiệm, Lê Chấn cần thời gian chậm rãi nghĩ cách.

Thấy Lê Chấn im lặng, Phương Hòa duỗi móng vỗ vỗ tay hắn, "Nếu không chúng ta vẫn nên đem cái cậu Tôn Bằng kia bắt lại đi, hỏi một chút tin tức từ cậu ta."

Mặc dù Phương Hòa rất quen thuộc với bố cục của phòng thí nghiệm, nhưng đó là sau này, là chuyện của mười mấy năm sau, bên trong không biết đã thay đổi bao nhiêu lần.

Lê Chấn gật đầu, "Thử xem."

Phương Hòa cũng gật đầu, đang định đi tìm người, Lê Chấn bỗng dưng đứng lại, cậu cảm nhận được có năng lượng nào đó bên trong cơ thể hắn đang bắt đầu rục rịch.

Phương Hòa hết hồn, theo tầm mắt hắn nhìn về phía tuyến phòng thủ 2, bên kia có một bóng dáng quen thuộc động đậy, Phương Hòa trợn trừng mắt, khoảng cách hơi xa, nhưng cũng đủ để cậu mơ hồ nhìn thấy, đó không phải là Tiểu Tang đang đội Tiểu Bạch Cầu trên đầu hay sao, đã đưa đồ ăn đầy đủ rồi, sao chỉ mới hay ngày đã lẻn vào đây!

Trạm gác trên tuyến phòng thủ hai, Tiểu Tang đội Tiểu Bạch Cầu trên đầu trực tiếp bị uy áp đè cho nằm sấp xuống, có điều Tiểu Bạch Cầu mặc dù cũng sợ tới run rẩy, vẫn muốn lết về phía trước.

Phương Hòa nhìn Tiểu Tang bỗng nhiên nằm úp sấp, kinh ngạc nhảy dựng, "Lê Chấn, hai đứa tui nó làm sao xông tới đây được vậy?"

Hắn nhíu chặt mày, "Tiểu Bạch Cầu bao che cho Tiểu Tang chạy vào, không ai nhìn thấy tụi nó được."

Nếu không phải do hắn phóng uy áp qua, làm Tiểu Bạch Cầu bại lộ, phỏng chừng tới bây giờ Phương Hòa còn không phát hiện ra tụi nó.

Tuy rằng cậu cũng muốn đem hai đứa tụi nó theo, nhưng tưởng tượng tới căn cứ đầy ắp người, cùng với dị năng giả đâu đâu cũng có, Phương Hoa gãi gãi đầu, "Trước mắt đuổi tụi nó về đi."

Lê Chấn đương nhiên cũng có ý này, có điều Tiểu Bạch Cầu vậy mà lại cố chấp che chắn Tiểu Tang nằm sắp ở đó bất động, ý thức phản hồi cũng vô cùng rõ ràng, là tụi nó sẽ không động đậy, cứ nằm bò ra đó, không đi tới cũng tuyệt đối không lui về sau.

Lê Chấn nhắm mắt, thật sự rất muốn điều khiển hai đứa nó tự bạo hết đi.

Phương Hòa từ miệng Lê Chấn biết được ý của tụi nó, cũng có chút dở khóc dở cười, "Anh xác định hai đứa nó sẽ không bị phát hiện chứ?"

Lê Chấn nhìn thoáng qua, "Lĩnh vực không gian hiện tại của Tiểu Bạch Cầu chắc là không ai có thể nhìn thấu được."

"Vậy để tụi nó ở đó đi, biết đâu có ích thì sao, chúng ta đi bắt người thôi." Phương Hòa nắm lấy quần áo Lê Chấn, từ trên người hắn nhảy xuống.

Vừa đi qua phố, Phương Hòa liền thấy Vương Lôi vẫn đang đứng đó, nhưng Tôn Bằng thì không có, Vương Lôi nhìn thấy cậu, nhớ ra Tôn Bằng còn muốn tìm người, vội vàng rống lớn một tiếng, "Mèo nhỏ, mày đừng có chạy!"

Gã muốn đuổi theo, nhưng tuần tra viên của căn cứ còn chưa tới, nếu lại chạy sẽ chồng thêm một tầng tội.

Phương Hòa trợn trắng mắt, nhanh chóng chạy không còn bóng dáng, không tìm được người, cậu trở về nhảy lên người Lê Chấn, "Có chút kỳ lạ, lúc nãy vừa mới gặp, giờ đã nhìn không thấy."

Lê Chấn tìm một lúc, hắn có thể quan sát một phạm vi nhất định, xác thật là không thấy Tôn Bằng đâu.

"Anh nói, có khi nào là do chúng ta động tới trình tự nào đó trong nhẫn kim loại nên bị phát hiện rồi không?" Phương Hòa đoán.

Lê Chấn gật đầu, "Có thể."

Phương Hòa bóp cổ tay, "Sớm biết như vậy lúc nãy không bằng bắt lại cho xong."

Hắn an ủi xoa xoa đầu mèo nhỏ, "Không cần vội, quyền hạn của cậu ta không cao, những thứ biết được cũng không quá nhiều."

Phương Hòa cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, "Tiếp theo chúng ta phải làm gì? Đi tuyến phòng thủ 3 sao?"

Hắn lắc đầu, "Không phải có một công hội thợ săn sao, chúng ta đi lập một đội."

"Cái gì?" Phương Hòa sắp hoài nghi những gì mình nghe được luôn rồi.

Đến khi đứng trước đại sảnh công hội thợ săn, Phương Hòa còn chưa tin được lỗ tai mình, nhưng Lê Chấn cố tình còn úp úp mở mở, không chịu giải thích.

Sau khi điền xong bản đăng ký, dưới tầm mắt quỷ dị của nhân viên công tác, Lê Chấn chỉ điền tên một người cùng với tên của một con mèo nhỏ, nộp luôn 10 tinh hạch xác nhận thành lập tiểu đội, sau đó, một tiểu đội về sau sẽ nổi tiếng rần rần, cứ như vậy được thành lập dưới tình huống chỉ có một người một mèo.

Đến khi hắn nhận được tấm thẻ đánh dấu E, có nghĩa là đánh giá thấp nhất dành cho tiểu đội, Phương Hòa mới tin Lê Chấn đã thật sự thành lập tiểu đội rồi, mà thành viên chỉ có mình hắn.

Cậu hớn ha hớn hở nhìn thẻ nhỏ bị đánh dấu E của hắn, mà hắn thì ôm cậu đi tới cửa sổ khác để nhận nhiệm vụ.

Tuyến phòng thủ 2 có tận mười mấy cái công hội thợ săn, mỗi tiểu đội đi săn điều có thể tiếp nhận nhiệm vụ, cấp bậc nhiệm vụ có cao có thấp, nhưng bất luận đội nào cũng có thể tiếp nhận, hoàn toàn không hạn chế cấp bậc, nhưng tiền đặt cọc cho nhiệm vụ sẽ dựa vào đánh giá của tiểu đội mà khác nhau, hơn nữa nếu không hoàn thành, có nghĩa là hoàn toàn mất luôn tiền đặt cọc, còn trừ luôn điểm của đội, ảnh hưởng tới phần trăm tiền đặt cọc sau này.

Mà mục đích của Lê Chấn đương nhiên không phải là treo thưởng gì gì đó, hắn chỉ là muốn nhanh chóng nâng cấp bậc đội, hơn nữa càng cao càng tốt, vì vậy, nhiệm vụ cấp cao bậc SSS của hiệp hội thợ săn thành công được Lê Chấn nhìn trúng.

Phương Hòa nhìn theo tầm mắt của hắn, mục tiêu của nhiệm vụ cấp SSS y như rằng được sinh ra là dành cho bọn họ vậy, chỉ thấy bên trên viết chói lọi mấy chữ, "Mục tiêu nhiệm vụ: Thép tấm."

Nếu như chỉ có một tấm thép thì đương nhiên cấp bật sẽ không cao như vậy, trọng điểm là nằm ở số lượng kia kìa, nếu tính theo tải trọng, phỏng chừng là bất luận tiểu đội nào cũng không thể moi ra nhiều thép như vậy được, nhưng vấn đề là, Phương Hòa nhìn mức thù lao khổng lồ bên trên, phỏng chừng bọn họ trả không nổi tiền đặt cọc mất.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lê Chấn, trong đầu yên lặng nói, "Không bằng kêu hai đứa kia lại đây đi?"

Lê Chấn chỉ có thể hít vào một hơi, hiện tại đúng là chỉ có Tiểu Bạch Cầu mới có nhiều tinh hạch như vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play