Noel chưa zẫy mọi người.

________

Một giấc này Phương Hoà ngủ vô cùng ngon, bởi vì cậu mơ thấy mộng đẹp, trong mộng cậu không những đè lên người Lê Chấn, mà còn đè người xuống đất mà hôn, thiệt sự là đẹp tới mức có thể cười tới khi tỉnh dậy luôn, cho nên đến khi Phương Hoà thật sự tỉnh giấc, trong mắt vẫn toàn là ý cười.

Mà Lê Chấn thì vẫn chưa từng rời mắt khỏi cậu một li nào, cứ như vậy ngồi canh suốt một đêm, Phương Hoà vừa tỉnh, hắn liền nâng tay lên xoa xoa đầu cậu.

Phương Hoà cọ cọ lên bàn tay hắn, từ trên giường đứng dậy, cả người vô cùng thoải mái, chỉ có bụng là hơi đói thôi.

Lê Chấn nhìn Phương Hoà hoàn toàn không muốn hỏi gì về chuyện ngày hôm qua, bất đắc dĩ cười khổ trong lòng, lòng dạ của mèo nhỏ hình như rộng lượng quá, chuyện đã xảy ra hẳn hai lần, mèo nhỏ không lẽ sẽ nghĩ mấy cái đó chỉ là mơ chứ.

Lê Chấn duỗi tay ôm mèo nhỏ lại gần, nâng cậu lên, trịnh trọng nói, "Lúa Nhỏ, chúng ta nói chút chuyện đi."

Ngày thường mặt của Lê Chấn đã là kiểu mặt Diêm Vương rồi, lạnh tới không thể lạnh hơn, đột nhiên trịnh trọng như vậy, làm Phương Hoà cứ nghĩ mình đã làm gì sai sắp sửa bị giáo huấn tới nơi, cậu nhớ tới giấc mộng mờ ám lúc nãy, lập tức chột dạ giơ chân lên hô, "Tôi đói rồi!"

Lê Chấn nhìn cái bụng xẹp lép của mèo nhỏ, đầu ngón tay xoa xoa tai cậu, "Vậy ăn cơm trước, ăn xong chúng ta nói chuyện."

Phương Hoà gật gật đầu, được Lê Chấn ôm ra ngoài.

Lần này Lê Chấn làm cho cậu món trứng hấp cùng tôm và bắp, chỉ ăn bắp không, hắn sợ dạ dày quen ăn thịt của mèo nhỏ sẽ chịu không được, dù sao mèo nhỏ cũng thích bắp không phải sao, Lê Chấn dứt khoát đem tôm thu được lúc trước ra, làm đồ ăn thanh đạm cho mèo nhỏ.

Lê Chấn bên kia bóc vỏ tôm, Phương Hoà bên này ngồi xổm xuống nhìn hắn thành tạo xử lý nguyên liệu, nhìn nhìn một hồi mới hoảng hồn, hình như là cậu đã xem nhẹ cái gì rồi thì phải, đám ý thức hỗn độn trong đầu xoay mòng mòng, cậu chợt nhận ra bản thân hoàn toàn không biết mình đã ngủ khi nào, chẳng lẽ là do giết tang thi nên kiệt sức, tắm trong hồ một hồi thì ngủ quên, được Lê Chấn ôm về nhà, nhưng mà, Phương Hoà gãi gãi đầu, hình như cậu nhớ mang máng là mình bị sốt mà nhỉ?

Có điều, ngoại trừ giấc mộng đẹp kia còn nhớ kỹ, thì những ký ức khác cái nào cũng mơ mơ hồ hồ, Phương Hoà ngẫm nghĩ một hồi, hoàn toàn không nhớ nổi, đầu óc của cậu vốn không tốt lắm, những chuyện kiếp trước cũng đã quên đi rất nhiều, nếu không bị những cảnh tượng xung quanh kích thích, thì đại bộ phận ký ức chắc là sẽ không nhớ lại được.

Nhưng là hiện tại, chuyện vừa mới xảy ra mà thôi mà, sao ký ức cũng bắt đầu mơ hồ rồi, Phương Hoà cảm thấy nên nói với Lê Chấn một tiếng mới được.

Lê Chấn đem các loại nguyên liệu chuẩn bị tốt, lần này hắn không dùng cái nồi to trên kệ bếp nữa, mà là dùng đá làm thêm một cái bệ bếp nhỏ, rồi lấy thêm một cái nồi nhỏ trong đống đồ mà Phương Hoà thu được.

Hắn bận rộn một hồi mới nhìn về phía Phương Hoà, thấy cậu ôm đầu, lập tức buông tay đi tới, "Khó chịu?"

Phương Hoà lắc đầu, buông lỏng hai chân, nhìn Lê Chấn, "Hình như ý thức của tôi gặp phải chút vấn đề."

Hắn hoảng hồn, đưa tay đặt lên đầu cậu, "Anh nhìn xem chút được không?"

Phương Hoà gật đầu, ngồi xổm trên bàn, đối với việc bị hắn xem ý thức, đã có kinh nghiệm một lần rồi, vì vậy cậu hoàn toàn thả lỏng, không hề khẩn trương chút nào.

Lê Chấn cẩn thận điều khiển tinh thần lực, nhẹ nhàng vuốt ve ý thức của Phương Hoà, cũng không cố tình đi xem ký ức của cậu, hắn cẩn thận xem một lúc, rồi chậm rãi thu tinh thần lực về, nhìn Phương Hoà, Lê Chấn cắn chặt răng, khớp hàm căng thẳng, hiển nhiên tình huống của cậu không được lạc quan cho lắm.

Hắn đã từng xem qua ý thức của không ít người, thậm chí còn từng chữa trị cho vài người, cho nên ý thức của con người ra sao, hắn hoàn toàn biết rõ.

Vì vậy, cảm giác của Phương Hoà hoàn toàn chính xác, tình huống của cậu quả thật có chút không bình thường, ý thức của cậu có vài chỗ rất nhỏ đã có dấu hiệu suy yếu, nếu cứ duy trì thế này, rất có khả năng ý thức của cậu sẽ dần dần tiêu tán, chậm rãi thoái hoá thành một con mèo bình thường.

Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, vì sao ý thức của Phương Hoà đang dần yếu đi? Lòng Lê Chấn nóng như lửa đốt.

"Lê Chấn?" Phương Hoà ngẩng đầu nhìn hắn, bởi vì cậu nhìn ra được hắn đang rất lo lắng.

Lê Chấn đỡ bàn, kề sát vào Phương Hoà, hạ mình ngang tầm mắt của cậu, "Lúa Nhỏ, anh cũng không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, tình huống của em hiện tại thật sự có vài chỗ không ổn."

Phương Hoà nhìn cái đuôi vô thức lắc lư của mình, chóp đuôi xù xù, giống y như có con mồi đang lắc lư trước mặt vậy, Phương Hoà ngứa ngáy trong lòng, vô cùng muốn nhào qua, cho dù nghe được Lê Chấn đang nói, cũng khó có thể áp xuống xúc động, chân cậu giật giật, cố gắng nhịn xuống, ngửa đầu nhìn hắn, "Vấn đề gì?"

Lê Chấn trầm mặc một hồi, đưa tay ôm lấy Phương Hoà, ngồi lên ghế, "Có một chuyện trước kia chưa nói rõ ràng với em, có nhớ rõ công pháp bên trong ngọc bích không? Đó là một bộ công pháp trợ giúp động vật hoặc thực vật có linh tính  hoá hình."

Hoá hình? Phương Hoà lập tức nâng chân đạp lên ngực hắn, duỗi đầu nhìn Lê Chấn chằm chằm, "Anh nói tôi thật ra có thể hoá hình ư? Hoá hình có nghĩa là biến thành người đúng không? Có thể biến hoá từ mèo sang người đúng không?"

Lê Chấn gật đầu, "Muốn hoá hình?"

"Đó là đương nhiên! Mặc dù làm mèo cũng khá tốt, nhưng mà..."

Phương Hoà gục đầu, có chút không mở miệng được, trong khoảng thời gian làm mèo này, nếu nói có gì không tốt, thì còn không phải vì là một con mèo không thể cùng Lê Chấn tiến thêm một bước sao? Giờ cơ hội bày ra trước mắt, Phương Hoà đương nhiên muốn hoá hình, cậu vẫn còn nhớ trong mộng mình đè lên người Lê Chấn thế này thế nọ.

"Nhìn vẻ mặt của anh, có phải việc hoá hình xảy ra vấn đề rồi không?" Phương Hoà ngẩng đầu, nói trúng trọng điểm.

Lê Chấn hơi hơi gật đầu, dán trán lên đầu cậu, "Muốn hoá hình rất vất vả, hơn nữa nếu thất bại, em có khả năng sẽ vĩnh viễn làm một con mèo, ý thức cũng dần dần bị thoái hoá."

Nội tâm Lê Chấn đau không chịu được, bên trong ngọc bích chỉ nói thời điểm thân thể xuất hiện tình trạng nóng rực, cần phải duy trì vận chuyển công pháp, nhiệt độ cơ thể giảm xuống là coi như vượt qua, nhưng tại sao ý thức của Phương Hoà vẫn bị suy yếu?!

Lê Chấn thầm hận ngọc bích không có ghi chép gì về vấn đề này! Cho dù công pháp đã giúp hắn khống chế bản năng tang thi, thực lực cũng tăng lên rất nhiều, nhưng hắn thà rằng chưa từng tu luyện cái công pháp song tu kia còn hơn.

Nếu như, ý thức của Phương Hoà thật sự thoái hoá....

Hắn có lẽ sẽ phá hủy toàn bộ ý thức con người bên trong hắn, làm một con tang thi, mờ mịt mang theo mèo nhỏ của hắn, vượt qua từng ngày.

Phương Hoà nhớ tới động tác vô thức lúc nãy của mình, trước kia cũng vậy, mỗi khi không có việc gì làm, cậu sẽ chơi đùa với cái đuôi của mình, chẳng lẽ là do ý thức đang bị thoái hoá dần sao?

"Một khi đã thoái hoá, thì không thể khôi phục." Giọng nói Lê Chấn trầm thấp, chậm rãi giải thích cho Phương Hoà hiểu.

Cho nên, sau này rất có khả năng mỗi khi không có gì làm cậu đều sẽ đuổi theo chơi với cái đuôi của mình à? Phương Hoà quay đầu nhìn chằm chằm cái đuôi, lỗ tai giật giật, không sao cả không sao cả, dù sao cũng chỉ có mỗi Lê Chấn thấy, không ai biết!

Hiển nhiên, trọng điểm của Phương Hoà hoàn toàn trật lất.

"Hơn nữa hôm qua em đột nhiên sốt cao, là bước tu luyện tất yếu, cực khổ rồi." Lê Chấn trầm giọng nói.

Phương Hoà không sao cả lắc đầu, "Chịu khổ là chuyện đương nhiên, không có vấn đề gì cả, anh nói hôm qua tôi sốt cao hả, sao tôi không nhớ gì hết vậy?"

Một câu vô ý của Phương Hoà, đã làm Lê Chấn đau lòng muốn chết, hắn duỗi tay xoa xoa lưng cậu, "Có thể là xảy ra vấn đề chỗ nào đó, Lúa Nhỏ, nếu em không muốn hoá hình nữa..."

Nhìn ánh mắt đột nhiên buồn hiu của Phương Hoà, Lê Chấn ngậm miệng.

Cho dù biết đây là hắn lo lắng cho mình, nhưng lúc nghe hắn nói như vậy, trong lòng vẫn có chút đau, bởi vậy mới nói, yêu thầm gì đó đúng là hại thân mà. Cậu chỉ muốn được thân thiết với hắn, nhưng mà, cậu bây giờ là một con mèo, là một con mèo choai choai đáng yêu, thân thiết gì đó thì khác gì là thú cưng làm nũng với chủ chứ?

"Lúa Nhỏ." Lê Chấn nâng đầu Phương Hoà lên nhìn về phía mình, "Anh đương nhiên rất mong em có thể hoá hình, có điều, anh càng sợ em xảy ra chuyện."

Phương Hoà nâng chân vỗ vỗ tay hắn an ủi, "Thời gian này vất vả khổ sở tôi cũng đã chịu qua rồi, không thử một lần sao biết được chứ? Hơn nữa, lúc chúng ta tu luyện với nhau, thực lực của anh tăng nhanh như vậy, dị năng cũng ngày càng lợi hại, nhất định có thể giúp tôi ổn định ý thức, thuận lợi hoá hình gì gì đó."

Một câu như đánh thức người trong mộng, Lê Chấn đột nhiên ngồi thẳng dậy, giơ tay đập một cái lên đầu mình.

"Sao vậy?" Phương Hoà khó hiểu nhìn hắn.

Lê Chấn nắm lấy hai chân trước của mèo nhỏ, "Lúa Nhỏ, chuyện hoá hình trước hết hoãn lại một chút đã, chúng ta mỗi người tự tu luyện công pháp trước, cho anh chút thời gian."

Thân thể của hắn là nửa tang thi hoá, cơ hồ không có chút sinh lực nào, dưới tình huống này song tu cùng Phương Hoà, khẳng định chỉ mang đến nguy hiểm cho cậu, song tu kiểu này nhất định là có vấn đề!

Lê Chấn lập tức xem lại kỹ càng công pháp trong ngọc bích từ đầu tới cuối, cho dù không có giải thích rõ ràng gì về vấn đề này, nhưng hắn vẫn có cảm giác mình đã nắm được trọng điểm!

"Anh muốn làm gì?" Lê Chấn nói loạn lung tung một hồi, làm Phương Hoà không hiểu gì hết.

"Công pháp trong ngọc bích, cần hai người cùng nhau tu luyện, nói trắng ra chính là công pháp song tu, anh nghĩ thân thể hiện tại của anh không thích hợp tiếp tục tu luyện, rất có thể do anh làm ảnh hưởng tới việc hoá hình của em, cho anh chút thời gian, anh nhất định sẽ tìm được cách giải quyết!" Lê Chấn nói xong, gắt gao nhìn Phương Hoà chằm chằm.

Phương Hoà theo bản năng gật đầu, có điều trọng tâm chú ý của cậu hoàn toàn chỉ nằm trên một từ trong miệng Lê Chấn, song tu á?!

Lê Chấn nhìn mèo nhỏ gật đầu, duỗi tay xoa xoa tai cậu, xoay người đi nấu đồ ăn cho mèo nhỏ. Hắn biết đầu lưỡi mèo nhỏ không thể ăn đồ nóng, vì vậy hắn lại lấy một thau nước lạnh ra giảm bớt nóng cho cậu

Phương Hoà nhanh chóng bị mùi đồ ăn thơm phức hấp dẫn, ngồi xổm bên cạnh, nhìn cái chén sứ trắng to bên trong thau nước, tôm bóc vỏ cùng hạt bắp, hấp cùng với trứng, vô cùng đẹp, từng hạt bắp vàng óng, tôm chính đỏ mập mạp, còn có màu vàng của trứng gà, Lê Chấn còn nhỏ lên trên vài giọt mè, Phương Hoà thèm tới mức thiếu điều chảy nước miếng.
____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play