Có điều, Lê Chấn sau khi xoa đầu cậu xong thì cũng không nói thêm câu nào nữa, hơn nữa hắn còn nghiêm túc lái xe đến mức bất thường, cũng không chừa một tay vuốt lông cho Phương Hoà như mọi khi.

Phương Hoà kỳ quái ngó ngó bên ngoài, đoạn đường này cũng đâu khó chạy lắm đâu, hình như lúc trước Lê Chấn đã dọn qua con đường này rồi, giờ bất quá chỉ còn lại vài chướng ngại nhỏ nhỏ, xa xa có vài tang thi đi lang thang, nhưng cũng không có đáng ngại gì, vậy sao xẻng hốt phân trầm mặc dữ vậy?

Phương Hoà cào cào lên quần áo hắn muốn tìm cảm giác tồn tại, nhưng mà cào nửa ngày trời mà Lê Chấn vẫn nghiêm túc lái xe như cũ.

Cậu híp híp mắt, từ trong ngực bò lên vai hắn, đuôi mèo xấu xa vuốt ve lỗ tai Lê Chấn, quả nhiên, thân mình hắn hơi hơi cứng lại, quay đầu nhìn Phương Hoà hỏi, "Sao vậy?"

Phương Hoà lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm trên vai hắn, trả lời, "Không có gì."

Hắn nâng tay quắn quít với đuôi cậu vài vòng, cười khẽ một tiếng, sau đó tiếp tục cầm tay lái chuyên chú lái xe, không hề giống trước kia sẽ ôm cậu để lên đùi, vuốt vuốt lông nữa, càng không thèm nói chuyện trêu ghẹo cậu.

Im lặng tới mức kỳ lạ...

Phương Hoà trừng mắt nhìn lỗ tai người nào đó xuất thần, vắt hết đầu óc suy nghĩ lí do tại sao hắn lại đột nhiên im lặng, không lẽ hắn ghét bỏ cậu không có bằng cấp? Một con mèo ít hiểu biết như cậu thì làm sao cơ chứ.

Đợi đến khi Lê Chấn sắp xếp xong đống suy nghĩ chất chồng trong đầu, Phương Hoà đã thăng cấp từ buồn bực đến chán muốn chết tự chơi đùa với đuôi của mình, Lê Chấn nhìn chóp đuôi mèo lắc qua lắc lại, cái đầu nhỏ nhắn cũng lắc theo, lắc tới mức tim hắn rung động không thôi, nhịn không được đưa tay nắm lấy chóp đuôi nhỏ.

Hai chân trước của Phương Hoà đúng lúc chụp tới, đập lên tay Lê Chấn, hắn thuận thế buông đuôi mèo ra, nắm lấy tay cậu.

Phương Hoà híp mắt, giật móng vuốt quý giá lại, bốn chân chụm một chỗ lên vai hắn, hất đầu nhìn ra cửa sổ.

Lê Chấn lập tức giẫm phanh, ôm mèo con từ trên vai xuống, một tay ẫm cậu lên, một tay cầm lấy móng vuốt kiểm tra, "Có phải trong người có chỗ nào khó chịu hay không?"

Phương Hoà nâng mắt mèo nhìn hắn, duỗi thẳng chân đập lên giữa hai chân mày nhíu chặt của hắn, cậu cảm thấy cái bản mặt lạnh lùng như Diêm Vương của Lê Chấn dễ nhìn hơn lúc này nhiều.

Lê Chấn kiểm tra tới lui vẫn không phát hiện có vấn đề gì, nhưng mà thời điểm chân mèo đập lên trán, một loại cảm giác khó hiểu mãnh mẽ xâm nhập vào đầu hắn, Lê Chấn ngẩn người, đó là ý thức của Phương Hoà, ý tứ đơn giản mà trực tiếp, không muốn thấy hắn nhíu mày.

Lê Chấn lập tức giãn đôi mày đang nhíu chặt ra, đưa tay vuốt ve lưng cậu, "Ngoan."

Phương Hoà thật muốn cào cho hắn một cái, móng vuốt nhọn hoắc cũng xoè ra sẵn rồi.

Lê Chấn mặc kệ, ôm cậu vào trong ngực, ban nãy là do hắn vừa lái xe vừa suy nghĩ.

Hắn cảm thấy, muốn đối đầu với thế lực đứng sau thành phố A, chỉ dựa vào việc là lãnh đạo của một căn cứ thì không đủ, thành phố A không giống với mấy thành phố khác, vật tư dự trữ lẫn thực lực quân đội của nó đều thuộc hàng đầu.

Phương Hoà nói đúng, hiện tại vẫn chưa phải lúc phá hủy phòng nghiên cứu. Mọi hành vi chống đối điều có thể bị chụp cho cái mũ phản nhân loại, sẽ gây bất tiện cho cuộc sống của họ sau này.

Có điều, Lê Chấn cũng không thể để một nơi đã từng làm ra nhiều chuyện tàn nhẫn với Phương Hoà như vậy tồn tại. Về công, Lê Chấn vẫn có cùng ý tưởng cứu vớt nhân loại với phòng thí nghiệm, về tư, là chỉ cần nghĩ tới Phương Hoà đã từng chịu đựng bao nhiêu khốn khổ, lập tức hận tới mức không thể nghiền phòng thí nghiệm thành cặn bã.

Cho dù hiện tại không thể, cũng không có nghĩa là tương lai cũng không thể, hắn muốn có đủ năng lực khiến phòng nghiên cứu phải đóng cửa tuyệt đối.

Phương Hoà từng nói, đứng trên đỉnh cao của chính nghĩa, câu này khiến Lê Chấn nảy lên một ý tưởng.

......

Phương Hoà bị Lê Chấn ôm trong lòng, còn tưởng hắn muốn nói gì nữa, nhưng mà hắn chỉ lần nữa xoa xoa đầu cậu rồi tiếp tục lái xe về phía trước.

Lê Chấn lái xe, không đi con đường đã được dọn sạch trước đó nữa, mà là rẽ sang một hướng khác.

Cậu ngồi trên đùi hắn, nhìn mấy chướng ngại trên đường không ngừng bị nhấc lên rồi quăng xuống ven đường, mấy con tang thi xui xẻo xung quanh trực tiếp bị xe đè bẹp dí.

Phương Hoà ngẩng đầu nhìn hắn, xẻng hốt phân nhà cậu thật chói mắt quá chừng, càn rỡ không chịu được! Đúng là không dám nhìn thẳng mà.

"Sao vậy?" Lê Chấn giơ tay vuốt vuốt lông cậu.

Cậu giơ móng chỉ vào một chiếc xe vận tải lớn bị quăng vào lề đường, "Anh làm động tĩnh lớn như vậy, muốn làm gì đây?"

Trước kia Lê Chấn thu hết mấy cái xe cũ nát bên đường cậu cũng không có ý kiến, dù sao mấy chỗ đó cũng là nơi hẻo lánh không người, chỉ cần hắn không muốn bị nhìn thấy thì sẽ không ai thấy được. Nhưng mà đây là chỗ nào hả? Là chỗ rất gần căn cứ! Là nơi có nhiều người sống sót tập trung lại cùng nhau đi về phía căn cứ tạm thời.

Lê Chấn cúi đầu nhìn Phương Hoà, "Đương nhiên là tạo thanh thế."

Vô nghĩa! Phương Hoà liếc mắt khinh thường, dù cậu có ngốc đến mấy cũng biết hắn đang tạo thanh thế được chưa, có điều cái tên này đã từ chối quyền lãnh đạo căn cứ rồi, bây giờ còn tạo thanh thế lớn vậy làm gì, muốn cho ai xem đây?

Hắn nhìn biểu cảm của cậu, nhịn không được nhéo nhéo tai mèo, cười khẽ, "Chúng ta đi phụ cận căn cứ nhìn thử đi."

Tai Phương Hoà bị nhéo ngứa muốn chết, cậu rụt rụt cổ, nâng móng đẩy tay hắn ra, "Chắc chưa?"

Lê Chấn biết mèo nhỏ lo lắng hắn không thể khống chế tốt, tiếp tục gãi gãi cằm cậu, "Xem một chút cũng không thành vấn đề."

Phương Hoà ngồi xổm trên đùi hắn, xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần, "Vậy khi nào tới nơi thì gọi tôi dậy."

Lê Chấn bật cười, bộ mèo nhỏ một chút cũng không tò mò muốn biết hắn định đi căn cứ làm gì sao? Nhưng mà lúc này mèo nhỏ trên đùi hắn đã rên gừ gừ rồi, cho dù hiện tại chưa ngủ thì cũng sắp ngủ tới nơi rồi, một họng lời muốn giải thích cho mèo nhỏ nghe của Lê Chấn đành phải nuốt xuống, bất đắc dĩ xoa xoa đầu cậu.

Chờ tới khi xe dừng lại, Phương Hoà vội vàng ngóc đầu dậy, nhảy lên tay lái, trừng lớn mắt mèo nhìn ra bên ngoài.

Lê Chấn đột nhiên hiểu ra, bật cười, giả vờ giả vịt...

Quả nhiên y như suy đoán của Phương Hoà, bọn họ làm ra động tĩnh lớn như vậy khẳng định sẽ bị người người vây xem, lối vào phía tây của thành phố trước kia vốn không hay có người qua lại, giờ đã đứng tới đông đúc rậm rạp, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

Virus tang thi đã bùng nổ được một thời gian, đa số mọi người điều biết trong thời gian này đã dần xuất hiện dị năng giả, nhưng không phải ai trong thành phố này cũng được nhìn qua năng lực của Lê Chấn, phần lớn chỉ nghe người ta đồn đãi.

Hôm nay Lê Chấn cứ như vậy quang minh chính đại xuất hiện trước mắt mọi người, có thể cách không điều khiển nhiều xe như vậy, có thể dễ dàng đem tang thi khủng bố trong mắt bọn họ nghiền nát như kiến nhỏ.

Bọn họ lập tức tin tưởng lời đồn đãi trước kia, người đã cứu sống bọn họ này, mạnh tới mức có thể giết hết một nửa tang thi trong thành phố, năng lực của hắn thậm chí còn vượt qua cả tưởng tượng của họ, trở thành thứ mà bọn họ khao khát.

Phương Hoà còn đang bận nghĩ Lê Chấn sẽ lạnh lùng ngầu lòi xuất hiện trước mặt bọn họ thế nào, Lê Chấn đã đột ngột quăng bay một chiếc xe, sau đó nhân dịp đám người đằng xa nhìn không kịp, nhanh chóng ôm Phương Hoà vọt tới chỗ tối, rồi thông thả ung dung mang theo mèo nhỏ nhảy lên một toà lầu cao, tránh đi tầm mắt của mọi người.

Phương Hoà ngơ ngác ngỡ ngàng nhìn hắn, rốt cuộc tên này đang bày trò gì vậy, trong một khoảng khắc cậu còn tưởng hắn định trước mặt bao nhiêu con người mà đi thẳng vô căn cứ dạo một vòng, làm cả người cậu cứ nhộn nhạo muốn thử, ai ngờ hắn cứ như vậy làm loạn một trận xong rồi bỏ chạy?

Lê Chấn đưa tay xoa xoa đầu cậu, Phương Hoà ngửa đầu cọ cọ vào tay hắn, "Anh không định giải thích?"

Hắn nâng cậu lên cao, úp mặt vô bộ lông mềm mại, dụi dụi, "Muốn biết?"

Phương Hoà giơ chân dùng sức đẩy đầu Lê Chấn ra, trợn mắt nhìn hắn, cậu còn tưởng hắn sẽ trước sự chú ý của mọi người, sáng chói bước lên sân khấu, nhưng thế mà lại không có gì cả, ít nhiều cũng phải giải thích mấy câu đi chứ!?

Lê Chấn cười, đưa tay gãi gãi cằm cậu, nhìn miệng mèo hồng hồng, hắn đột nhiên nhớ tới nụ hôn ngắn ngủi lúc trước....

Còn dám thất thần?! Phương Hoà lập tức há mồm ngắn lên ngón tay hắn, răng mèo bén nhọn gần như đâm rách tầng da, Lê Chấn bị cắn tới hoàn hồn, bật cười nhìn cậu.

"Ngoan, ít nhiều cũng phải chừa cho bọn họ chút không gian để tưởng tượng chứ.". Hắn gãi gãi cằm Phương Hoà, ý kêu cậu nhả ra.

Cậu còn chưa kịp nói gì, Lê Chấn đã rẽ sang một hướng khác, nhẹ nhàng tiến vào căn cứ lâm thời của thành phố.

Mặc dù căn cứ lâm thời này vừa thành lập không lâu, nhưng nó lại trật tự tới mức ngoài ý muốn, chú Triệu có dị năng sóng âm kia mặc dù nhìn qua cũng không phải người quá cường thế, nhưng ông đã làm rất tốt việc vạch ra kế hoạch cho căn cứ lâm thời này.

Lúc trước từng ở trên tầng cao nhất của một toà nhà trong căn cứ lâm thời tìm chú thím Phương Hoà, hai người đã sớm quen mặt hết đa số dị năng giả trong căn cứ, nếu không lúc ấy Lê Chấn cũng sẽ không ra ý kiến kêu chú Triệu tự mình làm lãnh đạo.

Lê Chấn ôm Phương Hoà dạo một vòng khu nội thành mới này, tìm vài gara ngầm hẻo lánh, bỏ hết đống vật tư gôm được của Trình Phi vào, sau đó trực tiếp đi tìm chú Triệu.

Thời điểm hai người họ bỗng nhiên xuất hiện, chú Triệu thiếu chút nữa la ra tiếng, bị Lê Chấn cách không bịt miệng lại, ông mới dần dần bình tĩnh mà nhìn về phía họ.

Lê Chấn cũng không nói nhiều, ôm Phương Hoà ngồi xuống cái ghế bên cạnh, sau đó trực tiếp lấy giấy viết trên bàn của chú Triệu mà dùng.

Nằm ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng Lê Chấn, nhìn cây bút bị niệm lực của hắn khống chế mà che miệng cười trộm, cậu thật không ngờ xẻng hốt phân nhà cậu thiếu chút nữa đã thành đồng loại của tang thi, ngớ ngẩn gần chết, vậy mà chú Triệu kia còn bị hắn hù tới sửng sốt quá chừng.

Chờ tới khi Lê Chấn dừng lại, trang giấy đầy chữ viết rậm rạp thong thả bay tới tay chú Triệu, ông cầm lấy nhìn vài lần, xong lập tức ngẩng đầu khiếp sợ nhìn lên Lê Chấn, rồi hít hà vài hơi, mới tiếp tục xem, sau khi xem xong, ông cung kính cúi đầu với Lê Chấn một cái, nghẹn ngào nói, "Lão Triệu tôi thay mặt tất cả người sống sót trong cân cứ, cám ơn... Cám ơn ngài!"

Vậy nên, Lê Chấn rốt cuộc đã viết cái gì vậy? Phương Hoà tò mò muốn chết, chỉ có thể ôm chặt tay hắn nhìn chằm chằm tờ giấy.

Lê Chấn gãi gãi cằm mèo nhỏ, không nói nhiều, ôm Phương Hoà rời đi.

Đợi tới khi ra khỏi căn cứ, Phương Hoà lập tức ló đầu hỏi hắn, "Anh viết cái gì vậy?"

"Rất nhiều, một phần là danh sách vật tư, cách nâng cấp dị năng, với một ít kinh nghiệm quản lý căn cứ, mấy cái kinh nghiệm đó điều xem trong được trong đầu em." Lê Chấn cười khẽ, trả lời.

Phương Hoà đầu đầy chấm hỏi, có chút không hiểu tình huống là mấy, Lê Chấn ôm cậu lần nữa ngồi vào xe, "Tôi đang bán cho bọn họ một nhân tình."

Nhưng mà, bán nhân tình cho bọn họ làm gì? Phương Hoà sâu sắc cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị xem thường, duỗi móng cào lên tay hắn nửa ngày trời để hả giận, sau đó tìm một tư thế thoải mái nằm bẹp, không rối rắm về mục đích của hắn nữa, nhìn bầu trời đang tối dần bên ngoài, hỏi, "Chúng ta bây giờ đi đâu đây?"

Lê Chấn chọt chọt tai cậu, "Phía Tây thành phố có một cái bệnh viện."

Phương Hoà đẩy tay hắn ra, "Muốn thu một ít thiết bị à?"

Lê Chấn lên tiếng, "Cũng không sai biệt lắm."

Hắn muốn đi thu một ít dược phẩm, Phương Hoà hoàn toàn không thèm nghĩ nhiều, chờ đến khi tới gần bệnh viện, nhanh nhảu theo Lê Chấn xuống xe, tang thi lang thang xung quanh rất nhiều.

Hiện tại tang thi so với trước kia đã tiến hoá hơn nhiều rồi, trước kia tang thi sẽ bị hơi thở và máu người sống thu hút, giờ thì chúng đã biết cách nghe tiếng động mà xác định mục tiêu rồi, cho nên Lê Chấn vừa xuống xe đã có tang thi lập tức nhào tới.

Phương Hoà cào cào móng, từ trên vai Lê Chấn nhảy xuống, vung móng, bắt đầu tàn sát tang thi.

Lê Chấn nhìn thoáng qua mèo nhỏ nhanh chóng bị tang thi vây quanh, mặc dù đã biết thực lực của cậu rất lợi hại, nhưng mỗi lần nhìn cậu len lỏi trong đàn tang thi, trái tim hắn cũng giống như bị cậu đem theo vậy, đau đớn khó chịu, Lê Chấn giơ tay, đám tang thi vây quanh Phương Hoà lập tức bị quăng ra ngoài, cậu quay đầu trừng hắn, "Anh không được đoạt tang thi với tôi."

Nói xong, Phương Hoà lại len lỏi vô trong đám tang thi khác, tiếp tục chạy tới chạy lui, đầu tang thi rơi xuống một loạt, cáu gian xảo tránh né máu đen, một thân lông mèo sáng bóng mềm mại hoàn toàn không dính chút đồ dơ bẩn nào.

Lê Chấn híp mắt, mèo nhỏ giương oai này, căn bản là không chịu cho hắn bảo vệ, hắn thu tầm mắt lại, tiếp tục công kích tang thi xung quanh.

Đến khi tang thi bên ngoài đã bị diệt sạch, Phương Hoà đột nhiên nhảy lên vai Lê Chấn, hắn đồng thời đứng dậy, bất động thần sắc nhìn thoáng qua lầu mười mấy trong bệnh viện.

"Tang thi biến dị?" Phương Hoà cũng chỉ ẩn ẩn cảm nhận được nguy hiểm, cũng không chắc chắn.

Lê Chấn khẽ lắc đầu, "Là dị năng giả."

Phương Hoà híp mắt nhìn qua, chỉ thấy cửa sổ trên tầng mười mấy được mở rộng, cùng với một chậu qua được đặt bên cạnh cửa sổ, "Đi cứu người sao?"

Lê Chấn nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi có cảm giác, cấp bậc của dị năng giả đó không thua kém gì chúng ta."

Phương Hoà híp mắt, nếu cấp bậc đã không thấp, vậy khả năng tấn công chắc chắn cũng không tồi, sao không chịu ra khỏi bệnh viện?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play