Thật ra tui cũng vừa dịch vừa đọc như bao người....
____


Lê Chấn cúi đầu nhìn mèo con đang gắt gao bám lấy ống quần mình, "Lúa Nhỏ."


Giọng nói nghiêm túc của Lê Chấn, cùng với biểu tình lạnh lùng và âm thanh khàn khàn cứng ngắt, khiến Phương Hoà không khỏi cứng đờ, không phải Phương Hoà sợ hãi, mà là thanh âm này thật sự lạnh lẽo đến doạ người.


Lê Chấn cho Phương Hoà một cảm giác lạnh lẽo tới muốn đóng thành cục nước đá, bao bọc toàn thân.


Xẻng hốt phân, anh được lắm! Phương Hoà tức giận ngẩng đầu bén nhọn kêu một tiếng, hung dữ giống như sư tử chưa được thuần hoá. So lớn tiếng, so hung dữ, so lãnh khốc, bổn miêu gia tôi cũng không có thua anh!


(Pi: mấy bạn có nhớ cái logo sư tử trong tom và jerry không?)


Nhìn mèo nhỏ đang lớn giọng gào rống, Lê Chấn bất lực cười khổ, duỗi tay lần nữa xách Phương Hoà lên, Phương Hoà đương nhiên không muốn, nhưng mà sức lực không lớn bằng người ta, khiến cậu lần thứ hai bị Lê Chấn nhẹ nhàng bắt được.


Lê Chấn hiện tại không thể xác định phương thức lây nhiễm của virus, biện pháp duy nhất chính là mau chóng đem mèo nhỏ thả đi, cho dù là ném văng ra, ít nhất cũng phải cách xa hắn thì mới được an toàn.


Thấy Lê Chấn vẫn kiên trì muốn đem mình ném ra ngoài, Phương Hoà nổi giận, đúng là thành mèo xong liền không còn nhân quyền nữa, tốt xấu gì cậu cũng sống ở mạt thế mười ba năm, Phương Hoà tâm huyết nam nhân vẫn phải có, cậu đã quyết định muốn đi theo Lê Chấn, lúc này đương nhiên sẽ không rời đi.


Phương Hoà há miệng lập tức ở trên cổ tay Lê Chấn cắn một cái, hàm răng bén nhọn đâm vào da thịt Lê Chấn, dòng máu lạnh băng của Lê Chấn tràn vào trong miệng cậu, Phương Hoà cảm thấy có một loại đắc ý không nói nên lời, ngay cả kiếp trước huy hoàng của mình, cậu cũng chưa làm ra chuyện có cốt khí như vậy đâu.


Meo ô, dù có bị nhiễm virus, miêu sinh cũng không còn gì để tiếc nuối, vì một người như vậy mà bị nhiễm virus, cũng đáng giá. Phương Hoà mặc dù có nổi giận, nhưng cậu biết, Lê Chấn kiên trì đem cậu ném đi cũng vì không muốn cậu bị cảm nhiễm, một người như vậy, Phương Hoà không thể nào bỏ xuống được.


Lê Chấn cả kinh, lập tức thả cánh tay đang giữ lấy mèo nhỏ, cho dù anh còn chưa rõ các đường lây nhiễm của virus, nhưng rõ ràng cách cắn trực tiếp này vẫn là nguy hiểm nhất.


Phương Hoà rơi xuống mặt đất, cong cong thân thể, há mồm hung dữ kêu một tiếng với Lê Chấn như thị uy, cũng như cảnh cáo.


Lê Chấn nhìn cổ tay đã chảy máu của mình, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, đưa tay túm lấy quần áo bên cạnh, quấn quay cổ tay vài vòng, sau đó lập tức ôm lấy mèo nhỏ đi vào phòng thí nghiệm.


Cơ thể dần dần cứng ngắt càng ngày càng không còn linh hoạt, chỉ sợ qua thêm một lát, hắn muốn bắt lấy mèo nhỏ cũng không thể nữa.


Lê Chấn cực lực khống chế động tác của chính mình, tìm trong phòng thí nghiệm ra một đống các loại thuốc tiêu độc, mở miệng mèo nhỏ, rót vào trong.


Mùi vị gay mũi kích thích Phương Hoà, há mồm phẫn nộ nhìn Lê Chấn, dưới sự xói mòn của virus tang thi, đôi mắt sắc bén như dao nhỏ của Lê Chấn loé lên ánh sáng đỏ, đôi môi mỏng gắt gao mím chặt, thoạt nhìn lạnh nhạt bất cận nhân tình, lại có chút tà ác khiến người rung sợ.


Sau đó, Phương Hoà ngốc manh còn chưa kịp giãy giụa, đã bị rót đầy miệng hương thuốc quỷ dị, tiếp đó Lê Chấn chặn cổ cậu lại đổ nó ra ngoài.


Phương Hoà sặc tới mức sắp chết, thấy Lê Chấn lại cầm một lọ thuốc tới, meooo ô, Phương Hoà kháng cự việc cưỡng chế tiêu độc này, huống chi việc khử trùng virus tang thi là không có khả năng, chỉ cần bị lây nhiễm liền dính, không phải biến dị sinh ra năng lực đặc biệt thì sẽ biến thành tang thi ăn thịt người.


Lê Chấn biết cơ thể của mình đang từng bước bị cứng lại, cho nên động tác giữ mèo nhỏ cũng không được chặt chẽ. Hắn sợ trong trường hợp không khống chế được sức lực sẽ làm đau mèo nhỏ nhà hắn, vì vậy lúc Phương Hoà liều mạng giãy giụa, rất dễ dàng thoát khỏi khống chế.


Phương Hoà phẫn nộ kêu với Lê Chấn một tiếng, thân mình cong cong, lông toàn thân đều dựng đứng lên, người này còn dám ép cậu một lần nữa, cậu sẽ cho hắn đẹp mặt.


Cơ thể Lê Chấn thoáng lung lay, tầm nhìn trước mắt bắt đầu thay đổi, đây là trải nghiệm chưa bao giờ có, tất cả màu sắc đều rút đi, chỉ còn lại một màu đen trắng, Lê Chấn lúc này vậy mà còn cảm thấy may mắn, mèo nhỏ nhà hắn vốn dĩ có màu đen trắng, không hề khác bản gốc, chỉ là luyến tiếc cặp mắt xanh như ngọc bích kia, có lẽ sau này sẽ không còn nhìn thấy nữa.


Biến hoá của Lê Chấn khiến Phương Hoà đang cong thân mình thoáng sững sờ, trợn mắt mèo nhìn kỹ vào mắt Lê Chấn, đôi mắt Lê Chấn đã từ màu đỏ biến thành đen, nhưng tròng mắt thế mà cũng cùng biến thành màu đen.


Tuy rằng có hơi khủng bố, nhưng không thể không nói vẫn xen lẫn chút chút vẻ đẹp trai tà ác , có điều, Phương Hoà quả thật khiếp sợ không thôi, đây là một trong những biến dị của tang thi, Lê Chấn đây là trực tiếp biến thành tang thi cao cấp sao?


Lúc một người một mèo còn đang giằng co, điện thoại của Lê Chấn đột nhiên vang lên, Lê Chấn nhìn thoáng qua, đọc tên hiển thị trên điện thoại khiến hắn hơi khó khăn, qua một hồi lâu mới bắt máy.


"Chị." Lê Chấn ổn định đầu lưỡi dần dần cứng lại.


Phương Hoà đương nhiên nghe được ấm thanh bên kia, lúc nghe được Lê Chấn kêu chị,  Phương Hoà liền nhớ tới tấm ảnh được trưng ở thư phòng, mỹ nữ cùng Lê Chấn có vài điểm tương tự kia.


Khi Phương Hoà nghe chị gái Lê Chấn nói gì đó về bệnh viện, cậu không khỏi nóng nảy, cậu lúc trước cảm thấy Lê Chấn đối với chị mình có tình cảm vô cùng sâu đậm, bằng không cũng sẽ không ở phòng làm việc ngoài một đống sách ra chỉ trưng mỗi tấm ảnh về cô, xung quanh hầu như không còn vật nào khác, chỉ có tấm ảnh duy nhất của hắn và chị gái.


Yêu ai yêu cả đường đi, Phương Hoà không muốn Lê Chấn cũng giống như mình, người thân cuối cùng cũng gặp nguy hiểm, vì thế Phương Hoà nhảy qua cắn lấy ống quần Lê Chấn kéo ra ngoài.


Đi đâu cũng không thể đi bệnh viện a, đó là khu vực nguy hiểm nhất a, chị gái Lê Chấn nếu có ý muốn đến bệnh viện sinh em bé, sau đó ngày mai chắc chắn sẽ không thoát khỏi việc bị biến thành thức ăn a.


Lê Chấn nhìn thoáng qua mèo nhỏ đang nôn nóng, đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, Lê Chấn đã có thể hiểu ý Phương Hoà, theo chân Phương Hoà đi ra bên ngoài.


Bên ngoài, sốt cà chua đầy đất còn chưa được xử lý, Phương Hoà kêu meo meo chạy tới bức tranh hoạ tiết trang trí ở phòng khách, móng vuốt nhỏ chỉa vào vòng chữ đỏ như máu trên tường.


Thời điểm Lê Chấn đưa mắt xem qua, đột nhiên một ý tưởng quỷ dị trong đầu bỗng xông ra, chiều cao móng vuốt của mèo nhỏ cùng độ cao của chữ viết hoàn toàn phù hợp.


Có lẽ, đây không phải là kiệt tác của Trần Minh Uy, không phải như suy nghĩ của hắn, mới đầu hắn tưởng Trần Minh Uy cưỡng ép nắm móng vuốt của Mèo nhỏ nhà hắn, dính sốt cà chua ở trên tường giở trò đùa dai.


Lê Chấn nhìn kỹ vào nội dung chữ viết, cố gắng phân biệt ý nghĩa, cái từ "dị chủng virus" khiến Lê Chấn cả kinh.


Nếu trước khi hắn bị lây nhiễm virus, có lẽ sẽ có thái độ hoài nghi, nhưng hiện tại hắn đã ý thức được nguy hiểm, loại virus ngoài trái đất này, con đường lây nhiễm đã xảy ra biến hoá, sự bùng nổ lớn cũng không phải là không có khả năng.


Nghĩ tới loại khả năng này, mạch máu toàn thân của Lê Chấn nháy mắt đọng lại, nếu tất cả giống như chữ viết đỏ máu ở trên tường, virus nếu thật sự bùng nổ toàn diện...


Bàn tay cầm di động của Lê Chấn thiếu chút nữa đã làm rơi di động rơi xuống mặt đất, thanh âm cứng ngắt nói với người trong điện thoại, "Chị, không đi bệnh viện, để tỷ phu mang chị về toà nhà cũ ở dưới quê đi."


"Đã phát sinh chuyện gì vậy?" Âm thanh của Lê Nguyệt lập tức trở nên cẩn thận, cô rất rõ tính cách của em trai mình, nếu không có chuyện gì quan trọng sẽ không kiên quyết yêu cầu cô như vậy.


"Chị, chuẩn bị đầy đủ đồ ăn cùng nước ngọt, tránh tiếp xúc với bất luận kẻ nào, nếu anh rể không chịu đi, chị tự mình đi đi."


"Lê Chấn, em nói rõ cho chị, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?! Chị chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày sinh, không đến bệnh viện đến nhà cũ làm gì?!"


"Chị nhớ chuẩn bị vật tư đầy đủ, qua ngày mai, chị có thể tự mình quyết định bất cứ chuyện gì." Lê Chấn nói chuyện đã chậm đi rất nhiều, càng thêm nghiêm túc ngưng trọng.


"Tốt, chị già đây liền nghe mày, chị về nhà cũ, mày cũng tới đó cho chị, không giải thích rõ ràng, đừng trách chị già này không tha cho mày." Lê Nguyệt bên kia nói xong liền cúp máy, rõ ràng là nổi nóng rồi.


Nghe lời Lê Nguyệt nói, Lê Chấn cũng đã yên tâm, chị hắn là một nữ nhân thông minh, cô nhất định sẽ làm theo lời hắn nói.


Lê Chấn buông điện thoại xuống, nhìn về phía Phương Hoà, hiện tại hắn không biết mình còn bao nhiêu thời gian, ở thời khắc cuối cùng này, hắn muốn biết mèo nhỏ mà hắn đã đặt tên, rốt cuộc là gì?


Phương Hoà ngẩng đầu, một chút cũng không chịu thua trừng đôi mắt quỷ dị của Lê Chấn, trừng trừng trừng trừng, Phương Hoà đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, sức lực trong mình như bị rút đi, bốn chân mềm nhũn nằm trên mặt đất.


Phương Hoà khó khăn lắc lắc đầu của mình, tầm mắt có chút mơ hồ, mơ hồ nhìn Lê Chấn chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ về đầu cậu, đột nhiên nhếch khoé miệng cứng đờ lên.


Lê Chấn dùng âm thanh cứng ngắc đứt quãng nói với Phương Hoà, "Mày không bị tang thi hoá, đây là thân thể bắt đầu cường hoá, quá trình rất gian khổ, Lúa Nhỏ mày nhất định phải cố gắng kiên trì, tao biết mày là một con mèo nhỏ không bình thường."


Lê Chấn đã từng nhìn qua tư liệu của viện nghiên cứu, không có một loại động vật nào có thể chống lại sự xói mòn của virus này, mèo nhỏ nhà hắn có tình huống cực kỳ đặc thù, tình huống hiện tại của nó, thế nhưng là cùng hai thí nghiệm phẩm bị cường hoá cá biệt kia giống nhau.


Chỉ cần cố gắng kiên trì, không bị sốt cao tra tấn đến chết, mèo nhỏ cuối cùng sẽ nhận được một sức mạnh cường đại, như vậy thì dù hắn có chết, mèo nhỏ cũng có thể tự chiếu cố chính mình.


Lê Chấn gian nan muốn đứng dậy, vì sự an toàn của mèo nhỏ, hắn cảm thấy mình tốt nhất là nên tránh thật xa, bằng không lỡ mèo nhỏ của hắn còn chưa hoàn toàn cường hoá, chính mình lại đột nhiên mất hết lí trí, ai biết có thể tạo thành nguy hiểm cho nó hay không.


Sau khi nói với Phương Hoà xong, Lê Chấn lắc lư hai lần muốn đứng dậy, dưới chân đột nhiên mềm nhũn ngã xuống, ngã ở bên người Phương Hoà.


Màu da của Lê Chấn trắng bệch khiếp người, hiển nhiên đã tới giai đoạn tang thi hoá cuối cùng, Phương Hoà cảm thấy trước mắt quả thật là một bộ phim hài kịch tính.


Cậu đây, kích phát tiềm năng biến thành biến dị giả, cùng một người sắp biến thành tang thi cao cấp ở cạnh nhau... Biến hoá.


Phương Hoà không biết, một người một mèo trước sau cùng nhau ngất xỉu, lục lạc hạch đào trên cổ Phương Hoà đột nhiên hiện lên một vệt màu đỏ sậm, đem hai người bao bọc lại.
______


Tác giả có lời muốn nói:


Các bạn điều thật nhiệt tình. Đột nhiên có chút áp lực. Hơi sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play