Nhìn thấy Hà Kiều Hạnh xoay người rời đi, Trình Gia Hưng vẻ mặt xấu hổ đuổi theo kéo người trở về: “Nói chuyện còn chưa xong đâu, ta có cái này muốn đưa cho nàng”.

Khi hắn đi lại đây có mang theo một giỏ tre, bên trong nhét hai túi vải, một bao đựng tiền bạc, còn một bao nhìn rất phồng, bây giờ hắn mới lấy ra. Trình Gia Hưng đem đồ vật nhét vào trong tay Hà Kiều Hạnh, Hà Kiều Hạnh vừa rồi ngửi thấy mùi dược liệu, lúc này mới phát hiện ra là từ trong túi vải bay ra, hỏi hắn đây là cái gì? 

“Đây là túi đuổi nhang muỗi của Duyên Thọ Đường, ta mua thêm mấy cái, để cho nàng dùng, rồi chia cho cha vợ họ một phần nhé”.

Trình Gia Hưng nói rồi nâng tay trái nàng lên: “Hai ngày trước ta đi lại đây thấy trên mu bàn tay nàng có vết nốt đỏ, có phải là do muỗi cắn không? Bọn họ đều nói mua bao hương này ở Duyên Thọ Đường dùng rất tốt, ta lần đầu mua cái này, nàng thử dùng xem sao nhé. Còn có hộp thuốc mỡ, nếu bị cắn thì bôi xoa lên, bôi lên rất mát lạnh, và cũng không bị ngứa. Người bán đồ nói như vậy, nếu không hiệu quả như đã nói thì nàng nói cho ta biết, ta sẽ đi tìm hắn “.

Hà Kiều Hạnh cầm lấy tai nải vải màu xanh bằng tay phải của mình, còn tay trái thì tuỳ ý để cho Trình Gia Hưng cầm bóp nhéo, hỏi hắn: “Của ngươi đâu? Ngươi có mang không? Đã đặt bao nào vào chưa?”.

Trình Gia Hưng hắc một tiếng, đắc ý nói: “Ta không cần”.

“Ý là sao?”.

Hắn cầm lấy tay Hà Kiều Hạnh vừa xoa bóp vừa nói: “Ta từ nhỏ chưa từng bị muỗi đốt, có lẽ máu ta chúng không ăn được chăng? Người ta nói ở bên ao hồ trong rừng trúc muỗi từng bầy rất nhiều, mấy huynh đệ chúng ta hồi nhỏ đến đó chơi như điên, mỗi lần chơi đủ rồi mới trở về, bọn họ đều mang một mặt tay chân các nốt đỏ dày đặc, còn ta thì tốt hơn nhiều, chỉ có một hai nốt mà thôi, bôi nước miếng lên ngày hôm sau thì hết. Ta trước nay không bị muỗi cắn nên không để ý, lần trước nhìn thấy tay nàng có nốt đỏ mới nhớ ra, vì thế liền đi hỏi thăm người ta, nhưng người nông dân không tiêu tiền vào thứ này, cho nên không biết túi đuổi hương muỗi có bán ở bên ngoài.

Hà Kiều Hạnh gật đầu: “Ở nhà ta cũng không mua, đều dùng ngải cứu huân khói”.

Đốt ngải cứu à.

Trình Gia Hưng nghĩ hình như nương hắn cũng đốt nó, quả thật rất hữu ích, nhưng hiệu quả không được lâu. Thấy Trình Gia Hưng thất thần, Hà Kiều Hạnh kéo hắn sang một bên ngồi xuống,  sau đó hỏi hắn: “Ngươi nói với ta chuyện kia, chính là đem đồ ăn mình làm bán sỉ cho người thân, chuyện này ngươi mới nghĩ đến sao? Sao lại sốt ruột nhắc đến nó? Có chuyện gì xảy ra à?”.

Cách một con sông nên có nhiều chuyện không truyền được sang, Hà Kiều Hạnh không biết cũng là bình thường. Trình Gia Hưng đá đá giỏ tre ở bên cạnh nói: “Nàng cũng biết được, trước khi phân ra trong nhà ăn cái gì cũng không cần lo lắng để ý, nhưng sau khi phân ra ở riêng thì một thìa muối, một muỗng gạo cũng tiết kiệm cho bản thân, lại nói đến lúc phân gia, các ca ca không có chịu thiệt, nhưng cũng không có một đồng bạc tiền mặt nào, các tẩu tử hiện tại không còn so đo, tính toán để ý đến ta nữa, mà đem hết tinh lực vào việc tiết kiệm tiền. Hai tháng này thời tiết rất nóng, không làm gì thì không sao, còn mỗi ngày xuống ruộng làm việc, trong người thiếu dầu nỡ, muối mắm thì làm sao chịu được, hai ngày trước đại ca ngất xỉu ở ngoài ruộng, vì cái gì mà bị vậy? Bởi vì không được ăn đầy đủ, sau khi chuyện này xảy ra, lũ trẻ trong thôn chỉ trỏ vào mũi nói Thiết Ngưu là nương hắn là đồ xấu xa, rồi đánh nhau với người ta, một mình hắn không đánh thắng được cả đám, nên hôm qua mang mặt đầy vết xước, bước chân khập khễnh trở về, gặp người trong nhà thì oà khóc lên, ta lúc đó vừa vặn phân chia tiền xong, định đi ra nghỉ ngơi một lúc thì thấy vậy, trong lòng cũng khó chịu”.

“Ta cũng không phải là vì tẩu tử, cho dù là đại tẩu, mới vào cửa được mấy năm? Ta là đường thúc, cùng nàng có bao nhiêu tiếp xúc? Ban đầu chưa nháo gây chuyện ầm ĩ thì thức dậy gặp chào một tiếng, sau nháo thành ra như vậy ta cũng lười chào. Chỉ là không muốn ca ca ta sống quá khổ, hai ca ca rất tốt, và đối xử với ta rất tốt, ban đầu cha ta muốn thu thập xử trí ta, cũng là hai người bọn họ lao ra bảo vệ ta, cho nên phải có cách gì đó mà chúng ta không mệt mỏi, chịu thiệt, kèm với đó là mang theo hai ca ca đi không phải tốt hơn sao? Gì cũng không làm, sợ hai năm nữa huynh đệ có sự chênh lệch quá lớn sẽ khó gặp mặt, rồi có sự xa cách. Lại nói, nếu huynh đệ không có bản lĩnh, một chút tiền nong, thì rồi sẽ đến tìm chúng ta, khi đó gia đình sẽ rất phiền toái, rắc rối, làm như vậy cũng bớt lo……….”.

Trình Gia Hưng nói xong, quay lại nhìn Hà Kiều Hạnh, muốn biết suy nghĩ thực sự của nàng.

Hà Kiều Hạnh trầm tư trong chốc lát hoà cùng với tiếng côn trùng kêu, nàng mỉm cười nói: “Ta hiểu ý tứ của ngươi, một bông hoa không phải là mùa xuân, mà phải là sự kết hợp của hàng nghìn rất rất nhiều mới viên mãn tạo thành. Huynh đệ chênh lệch khoảng cách quá lớn đúng là không tốt, mà bạn bè có sự chênh lệch lớn cũng dễ dàng cắt đứt lui tới với nhau. Ca ngươi đối xử với ngươi rất tốt, ngươi quan tâm lo lắng cho ca ca cùng cháu trai của ngươi cũng không sai, ta dù gả cho ngươi rồi trong lòng vẫn có một chỗ chứa đựng cho cha nương và huynh đệ ta, nếu bọn họ thật sự gặp khó khăn, ta có thể khoanh tay đứng nhìn không?”.

“Dìu dắt huynh đệ là có thể, nhưng cũng không thể để chúng ta mệt mỏi, mất quá nhiều, còn có ngươi phải một lòng với ta, nhất định phải đặt việc của chúng ta lên hàng đầu, sau khi sắp xếp an bài thỏa đáng  còn có sức để đi nghĩ đến nhà đông nhà tây, việc này được sao?”.

Trình Gia Hưng nói hắn nguyên chính là làm như vậy.

Hà Kiều Hạnh ngả người về phía hắn, nhích lại gần nói: “Kỳ thật ta chưa bao giờ có ước mơ làm giàu, ta chỉ muốn ăn uống ngon, cuộc sống hàng ngày trôi qua thoải mái là được. Hiện tại hai ta đính thân, nói thành thân liền phải thành thân, sau này còn muốn sống với nhau cả đời. Ta cũng đã nghĩ lại, ta không thể mọi chuyện đều nhân nhượng chiều theo ý của ngươi mà làm, người với người đều có cách sống, suy nghĩ khác nhau, ý kiến khác nhau cũng là bình thường, ta chỉ mong sau này đừng làm ầm ĩ lên, dù có thời điểm nào ý tưởng, suy nghĩ không giống nhau, không thống nhất được cũng phải bình tĩnh mà bàn bạc, thông cảm cho nhau. Chuyện làm ăn buôn bán ta nguyện ý làm theo cách của ngươi,  nếu không phải là quá nghèo, thì sẽ làm cố hết sức trong tương lai, nhưng cũng đừng vì kiếm tiền mà mệt mỏi quá sức, ngươi nói đi?”.

Trình Gia Hưng bẩm sinh xương cốt đã lười biếng, lại thực bộ dạng ăn uống này nên rất thích đồng ý.

Nói đến sau đây, thì hai người lại tình cảm vô cùng, thực nhìn không ra lúc nãy đã cãi nhau. Hà Kiều Hạnh đem những lời trong lòng nói hết ra, rồi hỏi hắn có đói bụng không, có khát không, miệng có muốn ăn cái gì không?.

“Ta đến đây chính là đưa bạc, gói hương đuổi muỗi cùng thuận tiện nói ra chuyện vừa này với nàng luôn, nói xong liền trở về, nàng đừng mệt nhọc, lo lắng, trở về đem bao hương cất vào phòng đi, và nhớ môi thuốc mỡ lên nhé”.

Nói  xong, Trình Gia Hưng đứng dậy, vươn tay đem giỏ tre mang lên vai, mỉm cười nhìn Hà Kiều Hạnh rời đi. Hà Kiều Hạnh ôm đồ vật đứng đó nhìn hắn đi xa, đến lúc không thấy bóng người nữa mới quay trở về.

Nàng trở về thì thấy Bánh Nướng, Hỉ Muội đang ngồi dưới mái hiên ăn đường giải nhiệt.

“Vừa rồi dượng đến có phải không ạ? Người khác thì sao?”.

“Đều đi cả rồi”.

“Cô cô đang ôm cái gì đó? Có thể cho cháu xem được không?”.

Hà Kiều Hạnh đi vòng quanh cháu trai rồi đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói đó không phải là thứ để ăn, điều này làm cho bọn chúng bớt tò mò hơn. Hà Kiều Hạnh trở về phòng của mình, trước cất bạc đi, sau đó mở cái túi vải ra đặt ở trên giường, bên trong có một cái hộp sứ nhỏ tinh xảo, chắc đây là thuốc mỡ mà hắn nói, cong có rất nhiều gói hương đuổi muỗi. Rốt cuộc thì cũng là thứ hiệu thuốc điều chế làm ra để bán lấy tiền, nên không có mùi hôi.

Hà Kiều Hạnh đi vào phòng cha nương cùng Đông Tử đều thả một gói vào, rồi lại đưa vào phòng bên kia của đại tẩu, ở đây còn nói chuyện một lúc. Mà ở đầu khác, Trình Gia Hưng giống như một kẻ ngốc, dọc đường trở về sờ soạng trên mặt mấy lần, dư vị hạnh phúc vẫn còn nên đứng lại ngây ngốc cười hì hì, hắn mang bộ dạng ngây ngốc này trở về nhà, vừa đặt giỏ tre xuống, nghĩ muốn vào phòng thì lại bị lão nương túm lấy cánh tay hắn lại.

“Con vừa rồi là đưa cái gì cho ta vậy, ta xoay người một cái đã không thấy người đâu cả?”.

“Là bao hương nhang đuổi muỗi đó, con đi ra ngoài đổi tiền thuận tiện mua luôn”.

“Ta nói con mua cái này để làm gì hả? Muỗi năm nào chả có, huân khói ngải cứu là được mà”.

“Mua thì đã mua rồi, nương còn nói cái này để là gì? Nương cứ lấy dùng đi!”.

Hoàng thị sắc mặt tỏ vẻ đã hiểu: “Có phải con vừa ở bên nhà vợ đầu bên kia về không? Còn có vừa rồi làm gì vậy? Sao vừa đi vừa cười giống như thằng ngốc vậy”.

“Con vui vẻ cười hai tiếng không được sao?”.

“Con vui vẻ như vậy thật sự là doạ người đấy”.

Mẫu tử hai người đang đấu võ mồm với nhau thì lúc này nhị tẩu bưng canh đậu xanh từ trong bếp đi ra: “Lão tam, ngươi đi ra ngoài trời nắng nửa ngày, chắc là nóng đến mệt rồi? Tới uống chè đậu xanh đi, tẩu tử ta mới nấu sáng nay, đã để nguội rồi, giờ ăn rất ngon miệng”.

Mấy ngày trước, cho dù tẩu tử hiếu kính với cha nương cũng không chuẩn bị thêm phần của hắn, nhiều lắm thì nhìn thấy hắn lêu một tiếng mà thôi. Trình Gia Hưng là người thức thời, cho dù nhà người ta nấu nhiều hắn cũng không duỗi tay ra lấy, nhưng hôm nay thì khác,  dì chè đậu xanh không phải là thứ quý giá gì, nhị tẩu nấu ra để nguội còn bưng riêng mang đến cho hắn ăn……..Nhìn cái tư thế này, thì chắc là tối qua vợ chồng nhà nhị ca đã đóng cửa nói chuyện rồi.

Nghĩ lại cũng đúng, dù sao đó cũng là việc lớn, ít nhiều nên bàn bạc với vợ.

Chu thị bưng bát đến trước mặt, Trình Gia Hưng lúc này quả thật rất nóng, nên cầm lấy bát rồi nói một tiếng cảm ơn tẩu tử.

Chu thị khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nàng giấu tay ở sau lưng xoa xoa đi rồi mới nói ra những lời đã chuẩn bị trước: “Một bát chè đậu xanh có là gì? Lão tam ngươi mới là khó có được, mắt thấy phát tài còn mang theo ca ca đi giúp đỡ, chuyện đó Gia Quý đã nói qua với ta, việc này ta thật xấu hổ, sau này còn phiền ngươi dìu dắt ca ngươi, kiếm tiền ta thật sự không giúp được, nhưng những việc khác ta  vẫn có thể giúp ngươi”.

Trình Gia Hưng cúi đầu ăn chè đậu xanh, ăn xong mới lau miệng, đặt bát xuống rồi gật đầu với nhị tẩu.

Động tĩnh này thật ra đã khiến cho Hoàng thị ngốc người rồi, nàng chớp mắt muốn hỏi đây là đang chơi trò câu đố gì đó? Con dâu cả Lưu thị làm việc ở phía sau nhà đi ra bước tới, chen trước mặt con dâu thứ hai: “Đúng, đúng, đúng, có gì cần giúp đỡ, lão tam ngươi cứ nói nhé, ta còn muốn hỏi một chút, việc mua bán kia thì lúc nào bắt đầu? Rồi phải chuẩn bị những gì?”.

So sánh với Lưu thị, thì việc Chu thị đưa một bát chè đậu xanh chẳng tính là cái gì.

Bà bà Hoàng thị dường như nhìn thấy quỷ ở trên người con dâu cả, không hiểu trong một ngày bọn họ đã trải qua những gì vậy.

Trình Gia Hưng ôm bả vai lão nương, nói chờ lát nữa sẽ nói chuyện với nương, rồi quay đầu lại nói với đại tẩu: ” Thì cũng phải đợi ta lấy vợ, xây nhà mới xong rồi lại nói, sớm nhất  là tháng mười một. Năm trước lúc đó hội chùa nhiều, hơn nữa muốn có tiền hay không thì cũng phải qua năm, mua bán làm là vừa. Còn hiện giờ à, ngươi đem khẩu phần ăn của đại ca ta chuẩn bị cho đầy đủ, bồi bổ thân thể tốt lên, đừng để đến lúc kiếm tiền mà cơ thể không chịu được, đến lúc đó bạc trắng không kiếm được vào trong túi, thì ngươi có khó chịu không?”.

Lưu thị cười xấu hổ nói: “Trước đây là ta sợ tiêu xài nhiều thì cho dù dành dụm đến ba năm năm cũng không xây được nhà mới, phân gia rồi cũng không còn mặt mũi nào mà ở cùng với cha nương, đặc biệt là Gia Phú nhà ta là đại ca. Hiện tại lão tam ngươi chỉ cho một con đường, cũng không cần phải tiết kiệm như trước nữa, ngươi nói đúng không?”.

Thật đúng là chỉ cần thấy được lợi ích thì ai cũng có thể học cách cúi đầu trước người khác.

Đây không phải là một thái độ tốt sao?

Trình Gia Hưng không muốn dây dưa nhiều với các nàng, nên quay về phòng riêng của mình, Hoàng thị liếc mắt một cái xem hai nàng dâu đang âm thầm phân cao thấp với nhau, rồi cũng đi theo lão tam vào phòng. Nàng sau khi vào phòng liền đóng cửa lại, đứng bên mép giường hỏi đứa con trai thứ ba đang nằm xả hơi trên giường: “Có chuyện gì vậy? Sao ta nhìn thấy hai đứa nó giống như hai con chó đang cướp nhau vẫy đuôi với con vậy?”.

Trình Gia Hưng vốn dĩ đã nhắm mắt lại,  nhưng khi nghe thấy lời này thì mở mắt ra, liếc mắt nhìn thật sâu Hoàng thị một cái, “Nương, đó chính là con dâu của nương đấy”.

“Đại khái chính là ý kia, con có thể nghe hiểu được, mau nói cho ta biết đi, con làm thế nào mà đem các nàng phục tùng thế? Hai nàng nói dìu dắt giúp đỡ là gì đó?”.

“Còn không phải là cuộc sống không mấy thuận lợi, con thấy hai ca ca quá khổ, vì thế con liền bớt chút thời gian cân nhắc suy nghĩ xem có thể giúp được gì không……..”. Trình Gia Hưng đem ý tưởng cùng tính toán của hắn nói cho lão nương nghe, Hoàng thị lắng nghe sau đó suy nghĩ thật lâu rồi mới hỏi hắn,  hư thế không phải là thua thiệt mình phải không? Nếu được như cách nói mới vậy thì khá tốt, Gia Phú, Gia Quý, về sau vợ mà còn tác quái gây rắc rối thì có thể hù doạ nàng, không yên phận thì ngừng chuyện buôn bán lại.

Trình Gia Hưng nói: “Phiền phức thì cũng có”.

Hoàng thị vừa rồi rất vui vẻ, thấy hắn nói vậy lại lo lắng, hỏi liền: ” Phiền phức chuyện gì?”.

“Nương, nương cũng biết đấy, độc môn tay nghề  không thể tùy tiện truyền cho người khác được, cho dù trước đó có thu xếp chuẩn bị trước và sau dọn dẹp ổn thoả thì việc chưởng môi kia chỉ có vợ con mới làm được. Nhưng khi vợ con bận bịu xung quanh bên bếp lò thì những việc khác trong nhà không thể lo liệu hết được. Nương nghĩ lại xem, nữ nhân trong nhà mỗi ngày phải làm biết bao nhiêu công việc? Nấu cơm, giặt đồ, may vá, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc đất trồng rau, đây là ít rồi đó, nếu còn nuôi gà, nuôi heo thì còn bận rộn hơn………..”.

” Ta còn tưởng là chuyện phiền toái gì, chuyện này à! Vừa rồi tẩu tử con cũng nói sẽ giúp đỡ, chứ nói tới còn có nương nữa, vài bộ quần áo ta vò tạt một lát là xong, còn cần các nàng đu ra bờ sông sao? Bình thường người lui tới phòng con dọn dẹp không phải là ta à? Quần áo giặt giũ cho con không là ta sao? Con có giặt qua lần nào?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play