Trình Gia Hưng đầu óc rất linh hoạt, trước tiên hắn đến tìm đại ca để giải thích rõ sự tình. Đêm đó trước khi đi ngủ, Lưu thị có nhắc tới chạng vạng tối tam đệ có mang một bát anh đào dại trở về, nàng nghĩ cái quả này vị chua chua ngọt ngọt rất thích hợp cho phụ nữ mang thai ăn để làm giảm bớt cảm giác buồn nôn, nên muốn xin một ít, nhưng lại không được.
“Nàng mang thai, mỗi ngày đều có cơm gạo trắng để ăn, sao còn muốn đi lấy đồ của tam đệ làm gì?”.
Lưu thị nghe xong lời này liền không vui: “Chúng ta không có phân gia, tại sao không thể ăn một miếng được chứ? Lúc ban đầu ở thời điểm họp chợ, ta thấy có người xách giỏ đi bán, nhưng rất đắt, nên ta không dám mua. Hiếm có được lão tam hái được, nhưng hắn chỉ muốn đưa qua toàn bộ sang cho Hà gia đối diện, mà không muốn cho người trong nhà nếm thử?”.
Chưa ăn qua nên nghĩ muốn nếm thử một ít, nói như thế nên Trình Gia Phú có thể hiểu được, nên hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu nàng nghĩ muốn nếm thử cái vị kia, thì ta có thể mặt dày đi xin một hai quả, còn nhiều thì không được. Tam đệ vất vả đi hái bán được tiền đều giao ra hết cho nương, đệ ấy chỉ giữ lại một bát còn muốn phân chia ra, lời này mà nàng cũng nói được sao? Nói như thế nào thì ta cũng là đại ca, nàng cũng là đại tẩu, lão tam đã cố gắng mới được bát anh đào mà còn muốn ăn? Lại nói tam đệ muội còn chưa có vào cửa, nhưng đối với mọi người và lão tam đều rất thật lòng, quan tâm, cha nương cũng nói khó có được một gia đình thông gia như vậy, lời này của nàng lại không thể nói ra lung tung, dù sao tam đệ muội cũng là người một nhà mà”.
Lưu thị nhìn sắc mặt, thấy việc này không thành nên dừng lại, sửa miệng nói: “Ta cũng không phải là một hai muốn ăn anh đào, chính là nhìn thấy lão tam lần này làm được đưa chút tiền về mà nương chưa gì đã khen hắn tới tấp, còn chàng thì mỗi ngày vác cuốc xuống đất dốc sức làm việc, đến một câu khen ngợi cũng không có, vì thế ta mới suy nghĩ”.
Trình Gia Phú lắc đầu: “Nàng đã quên bình thường nương giáo huấn lão tam như thế nào rồi sao? Đệ ấy là bị mắng nhiều hơn so với bất kỳ người nào, cũng bởi vì tam đệ lười nhác, khó có được một lần tu chí nương mới cao hứng vui vẻ như vậy. Nương cũng đã nói qua, trong nhà có bốn huynh đệ, trong đó chúng ta thì nương không lo lắng, chỉ sợ lão tam là đứa thông minh nhưng nếu không sử dụng đúng chỗ cũng sẽ vô dụng, rồi lại đi vào con đường quanh co”.
Trình Gia Phú vừa nói vừa nhìn vợ mình, nói tiếp: “Nương ở trên người tam đệ phí tâm tư suy nghĩ nhiều hơn một chút, nhưng nàng nghĩ lại đi, bình thường trong nhà chúng ta ăn mặc hay làm cái gì, có phải là xử sự rất công bằng hay không? Nàng cũng đừng tính toán suy nghĩ rúc vào rừng sâu làm gì, về sau tam đệ có lấy đưa cái gì về, đệ ấy chưa lấy phân ra thì nàng cũng đừng đi qua hỏi, muốn ăn cái gì thì cứ nói với ta “.
Chồng mình nhẹ nhàng nói chuyện như vậy, nhưng lòng Lưu thị cũng không thực sự thoải mái, cũng không cãi nhau với hắn, mà chủ nói: “Nói cho chàng biết? Chàng đi lấy cho ta đi?”.
“Không phải là nương đã nói rồi sao, chờ sau khi đệ muội vào cửa, thì quy củ trong nhà sẽ thay đổi mới à, nàng muốn gì thì nói cho ta, ta sẽ nhớ kỹ, sau đó sẽ đi nghĩ cách kiếm tiền rồi mua cho nàng”.
“Cái này thì ta cũng đã nghĩ tới, nhưng chàng không có tay nghề, còn có thể làm gì đây?”.
Trình Gia Phú nói sau mùa đông, việc đồng áng ít hơn, hắn có thể đi ra ngoài làm việc công nhật, không có tay nghề cũng có thể tìm được một chỗ làm dốc sức chăm chỉ. Hoặc nhà ai muốn xây phòng mới, hắn có thể đi giúp đỡ dựng nhà, xây tường đá, chủ cần hắn chăm chỉ, chịu khó là sẽ làm ra được tiền.
Lưu thị nghe xong lời này để trong lòng, cũng không nói gì nữa, sau đó nàng nằm xuống đi ngủ vẫn còn đang suy nghĩ xem mình có thể làm gì. Một hồi phong ba nho nhỏ cứ thế bình ổn xuống dưới, không nhấc lên làn sóng cao nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu thị tỉnh dậy chỉ với tiếng gà gáy đầu tiên, đây là mấy năm nay nàng đã dưỡng thành thói quen, cho dù có mang thai cũng không lười biếng ngủ nhiều. Vợ chồng đại phòng gần như cùng lúc thức dậy, Lưu thị mặc quần áo xong liền đi vào nhà bếp, thì đã thấy Chu thị đang ngồi trước bếp lò nấu cháo. Nghe thấy phía sau có động tĩnh, Chu thị quay đầu lại, liếc mắt nhìn một cái: “Đại tẩu sao dậy sớm sao?”.
“Đến giờ đó liền thức dậy, nằm xuống cũng không ngủ được, muội nấu gì đó?”.
“Nương nói muốn ăn cháo mì”.
Lưu thị đi đến gần nhìn thoáng qua, không nói gì nhiều mà đi ra ngoài.
Sau khi nàng đi ra ngoài, Chu thị vẫn còn đang băn khoăn, bầu không khí tối hôm qua quả thật rất tệ, đại tẩu vừa xấu hổ mất thể diện vừa nghẹn uất ở trong lòng, vốn cho rằng nàng sẽ nháo loạn lên vài ngày trong nhà, không ngờ sau một giấc ngủ thức dậy làm như không có việc gì vậy?.
Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua, Chu thị vẫn còn thổn thức không thôi.
Đổi lại là nàng đang cầm đồ đó, nếu đại tẩu mang thai nói muốn ăn một ngụm thì sao có thể không cho, mà cũng không có cách gì từ chối, cũng chỉ có tam đệ mới có thể nói ra lời như vậy được. Hắn nói như vậy người trong nhà còn không cảm thấy có việc gì, còn nói người ta không biết tốt xấu, đấy là cho các ngươi một bài học đừng nên chọc vào hắn.
Đại tẩu có học được điều đó hay không thì Chu thị không biết, nhưng với nàng thì trong lòng cũng đã nhớ rõ, sau này không có việc gì thì đừng tìm đến lão tam.
Trình Gia Hưng đã thăm dò rõ canh giờ ông ba Hà đưa thuyền ra ngoài, nên hắn dậy sớm, ăn qua loa hai ba ngụm cháo rồi đứng dậy cầm bát anh đào đi ra ngoài. Vừa đi đến sông thì thấy ông lão mới vừa lên thuyền, bên kia sông đã có hai người đợi sẵn, hình như là muốn qua sông.
Nghĩ rằng chiếc thuyền sẽ được chèo qua trong một thời gian nữa, nên Trình Gia Hưng không có gọi, mà kiên nhẫn chờ đợi.
Ông ba Hà thu tiền đồng rồi đưa hai người qua đây, để bọn họ lên bờ rồi mới quay đầu lại chào hỏi Trình Gia Hưng, hỏi hắn trên tay bưng cái gì? Là muốn qua sông sao?.
Trình Gia Hưng đứng ở trên bờ, hắn còn cai nên ông ba Hà không thấy trong bát hắn là thứ gì, vì vậy hắn ngồi xổm xuống, nghiêng miệng bát nói a là quả anh đào dại hái từ trên núi: “Cái này phải ăn tươi mới ngon, đáng lẽ hôm qua phải đưa đến rồi, nhưng kết quả lại chậm mất “.
“Anh đào dại! Cái này hiếm đó!”.
“Nếu không hiếm lạ thì sao cháu lại đưa cho Hạnh Nhi “.
Ông ba Hà cười toét miệng, kêu hắn đi lên rồi qua sông.
Trình Gia Hưng ngồi xổm ở đầu thuyền, ông Ba Hà ngồi ở đuôi thuyền đung đưa chèo lái, thuyền đánh cá nhỏ chậm rãi lượn sóng trên mặt nước đi đến bên bờ sông đối diện. Lên đến bờ, hắn còn đi bộ một đoạn đường nữa, băng qua ruộng mới đi vào sân nhà Hà gia, lúc tiến đến nơi thì nghe thấy một tràng cười vang, mấy đứa bé củ cải của các phòng Hà gia đang xếp thành một hàng dài chạy ở đằng trước, còn về phần Hà Kiều Hạnh thì nàng đang giúp đỡ ném sợi dây.
Nàng đưa lưng về phía Trình Gia Hưng nên không nhìn thấy người, vẫn là Đông Mai ở bên cạnh thấy bóng người liền quay đầu lại.
Đông Mai cầm lấy sợi dây cỏ dài trong tay, thúc cùi chỏ vào đường tỷ nhị phòng, bảo nàng quay người lại.
Hà Kiều Hạnh nhìn thấy Trình Gia Hưng nên chậm rãi đi tới, mấy củ cải Bánh Nướng, Nhị Bàn, Hỉ Muội ngửa cổ lên nhìn: “Là người đính thân cùng cô cô!”, “Dượng tương lai đấy!”.
Đông Mai sợ bọn chúng sẽ đi qua xem náo nhiệt, nên hỏi còn nhảy nữa không? Nếu không nhảy nữa thì sẽ cất dây đi?.
Đầu năm nay thời gian chơi đùa rất ít, nghe nói muốn cất dây đi không chơi nữa, nhóm củ cải bắt đầu ào lên, liền tự giác sắp xếp, tiếp tục nhảy. Hà Kiều Hạnh nghe thấy Đông Mai hỏi bọn họ có chơi nữa không thì cười cười, rồi hỏi Trình Gia Hưng sao lại đến đây?.
Trình Gia Hưng còn biết cho nàng một bất ngờ kinh hỉ, nên đã giấu chiếc bát ra sau lưng trước khi vào sân, lúc này mới chịu mang ra.
“Ta đưa cái này cho nàng”.
Hà Kiều Hạnh nhìn thấy hai mắt sáng ngời, nàng lập tức nhặt một quả bỏ vào trong miệng: “Lần trước nghe ngươi nói ta còn sợ chua, không ngờ lại ngọt như vậy”.
“Nếu không ngọt sao ta có thể đưa tới đây! Đây là đặc biệt để dành riêng cho nàng, còn lại ta đã bán rồi “.
Hà Kiều Hạnh nhìn đám người trong sân không nói nên lời, đưa tay bưng bát vào trong phòng, rồi chào hỏi qua người trong nhà, sau đó là lôi kéo tay Trình Gia Hưng đi ra ngoài, bước vào rừng trúc nhỏ mới buông tay hắn ra.
“Là ngày hôm qua hái đi bán sao? Người đi lên trấn trên?”.
Trình Gia Hưng đem chuyện mấy ngày nay hắn vất vả ra sao nói cho Hà Kiều Hạnh nghe, lại nói hắn cõng sọt quả anh đào lên trấn tìm nhà Chu địa chủ, bán cả cái sọt luôn được hai lượng bạc, nhưng hắn đã giấu đi một lượng bạc không có giao ra.
Hắn còn rất đắc ý, khoe khoang rằng đó là số tiền mà hắn ta cất giấu bằng khả năng của mình, chiếc sọt quả đó ban đầu giá của nó chỉ có nửa lượng bạc, cũng là hắn thông mình đưa đến nhà Chu gia mới bán được giá cao như vậy. Mà gia đình đại địa chủ này rất lớn, một hai lượng bạc không tính là gì, cái họ thích là thích ăn những thứ hiếm lạ này.
“Chu đại địa chủ ta có nghe qua, có phải là ở Hồng Thạch trấn không? Chúng ta ở bên này Thanh Thuỷ trấn gần hơn, cứ mồng năm mồng mười là đi họp chợ ờ Thanh Thuỷ trấn. Trấn Thanh Thuỷ lớn hơn nhiều, giàu nhất là phú hộ nhà họ Bạch, ngươi nếu mang đồ đi bán cho Bạch thiếu gia thì ai cũng không dám đòi tiền, mà cũng không dám ồn ào kêu to ra bên ngoài”.
Trình Gia Hưng nghe xong cau chặt mày lại, hỏi cô vợ nhỏ có phải đã bị ăn nếm khổ qua rồi hay không?.
Hà Kiều Hạnh cười hì hì một tiếng.
Trình Gia Hưng thấy nàng cười rộ lên bộ dạng trông rất xinh đẹp, hắn đang thất thần thì chợt nghe thấy một tiếng lách cách, hình như có thứ gì đó rơi xuống, hắn vừa quay đầu lại thì thấy bên cạnh có một cây tre, Hà Kiều Hạnh bất quá chỉ thuận tay bóp mạnh một cái răng rắc.
……..,……..
……………..
Vẻ mặt của Trình Gia Hưng cứng đơ trong nháy mắt, hắn ta cố gắng hết sức làm ra vẻ như không có chuyện gì, bình tĩnh nói: “Cây tre này nếu chướng mắt nàng thì ta sẽ chặt đi, bóp vậy không đau tay à?”.
“Chỉ một chút sức lực mà thôi. Ngươi chắc cũng nghe nói qua, ta trời sinh ra cường hãn, khi còn bé thường không biết được nặng nhẹ nên mấy năm trước mới ra nhiều lời đồn đại để nói như vậy, đều nói đàn ông trong nhà khoẻ mạnh, cường tráng là cực kỳ tốt, nhưng cô nương nhà nào mà như vậy thì không phải là chuyện may mắn. Giống như nhà chúng ta, huynh đệ rất nhiều nên nữ nhân hầu như không phải xuống ruộng đất, thỉnh thoảng ra cái vườn rau mà thôi, vì thế sức lực này của ta cũng không sử dụng được, chỉ thỉnh thoảng đẩy cối đá nghiền xay bột, có khi lại xách thùng cá. Ta nghĩ về sau thì tốt rồi, chỉ cần đem công việc trong nhà nương giao cho làm xong, rồi ngươi đi lên núi ta đi theo ngươi, ta sức lực rất khoẻ nên có thể giúp đỡ được rất nhiều đấy
Trình Gia Hưng lắc đầu lia lịa như trống hỏi: “Vậy không được đâu! Ta cưới nàng về là để cho nàng được hưởng phúc!”.
“Ta chỉ tò mò trên núi có cái gì chơi hay, mà mỗi ngày ngươi đều muốn chạy kên núi, ta muốn đi xem còn không được sao? Hơn nữa, chờ sau khi thành thân, thì chúng ta sẽ sống cùng nhau, cũng không thể để ngươi một mình vất vả được”.
Hà Kiều Hạnh nói lên đạo lý này cũng là một phần vừa đấm vừa xoa.
Đầu tiên tay nàng để ở trước ngực Trình Gia Hưng làm nũng, thấy hắn tâm trí thập phần kiên định tỏ vẻ không đồng ý, sắc mặt kiền thay đổi: “Ngươi nếu không mang theo ta đi cùng thì chân trước ngươi vừa đi, chân sau ta sẽ tự mình đi lên bằng đôi chân của mình”.
Trình Gia Hưng phảng phất thấy nàng đang tức giận liền nói: “Nàng sao lại có suy nghĩ nguy hiểm này vậy, đây chính là khiêu chiến quyền uy của đàn ông đấy, nàng hãy ngoan ngoãn ở nhà đợi đi, có nghe lời hay không hả?”.
“Không nghe thì sao?”.
Trình Gia Hưng ôm người vào trong lòng, dáng vẻ lưu manh nói: “Nếu không nghe lời, ca ca hôm nay sẽ dạy dỗ ngươi!”.
Hà Kiều Hạnh đoán rằng hắn đã quên chuyện tảng đá bị vỡ ở trong sân nhà Triệu gia, người còn đang phiêu du. Nàng còn đang băn khoăn không biết nên đem quân này xử trí thế nào thì liếc mắt một cái thấy Hà cha đang trở về với một cái thùng rỗng sau khi bón phân. Ông đi qua rừng trúc, nhìn thoáng qua Trình Gia Hưng đang ôm con gái của mình, mà sao con gái mình không thấy được phản ứng, dáng vẻ trên mặt của hắn chứ.
Đồ lưu manh này!
Hà lão cha cầm thùng phân lên, nắm lấy đầu đòn gánh, sợ đưa đến sự chú ý của người khác nên không hét lên, chỉ muốn im lặng đánh hắn một trận.
Thùng phân rơi xuống đất một tiếng bùm bùm, làm sao có thể hai người trong rừng trúc không nghe thấy chứ? Nhìn thấy tư thế này của cha vợ, Trình Gia Hưng vô cùng sửng sốt, vội chạy trốn sau lưng cô vợ nhỏ của mình.
“Cha! Cha hãy buông đòn gánh xuống đi! Cha hãy nghe con nói!”.
Cha Hà không muốn nghe hắn nói, là muốn để cho con gái nói.
Hà Kiều Hạnh nói: “Gia Hưng nói chờ sau khi thành thân thì con phải nghe theo sự sắp xếp của hắn, nếu con không nghe lời thì hắn sẽ dạy dỗ con”.
Trong nháy đó, Trình Gia Hưng như sắp nổ tung, hắn không dám nhìn tới phản ứng của cha vợ, chỉ nghĩ muốn ngồi xổm xuống ôm đầu nói con không phải là có ý này, đây thật sự là một hiểu lầm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT