Sinh nhật Trình Ngư là 31 tháng năm, ngày đó Trần Du dẫn cậu đến Vực Vui Vẻ cậu lải nhải suốt nửa tháng trời chơi bời tẹt ga. Trình Ngư mồm thì nói phải chơi tàu siêu tốc, vòng xoay khổng lồ, kết quả mới chơi một lượt tháp rơi tự do đã bị dọa cho tái mét mặt, hai người sợ răng đánh lập cập đi dạo quanh khu vui chơi, chơi mấy trò nhẹ nhàng tình cảm, cuối cùng Trần Du nói: "Ngồi vòng quay mặt trời đi".
Trình Ngư cực lực ghét bỏ: "Còn chưa tối ngồi vòng quay làm gì?".
Trần Du khẽ nhéo lòng bàn tay cậu: "Anh muốn lên đấy hôn em, không chờ nổi đến tối".
"...".
Sau đó Trình Ngư liền ngoan ngoãn cùng cậu ta ngồi vòng quay.
Đến tối hai người kéo nhau đi ăn lẩu, từ trong quán đi ra vừa đúng chín rưỡi. Hai người tiện đường đi dạo một vòng siêu thị, Trình Ngư nhìn giờ, ngập ngừng một chút mới lắp bắp hỏi: "Anh... có muốn đến chỗ khác đi loanh quanh không?".
Trần Du có chút khó nói: "Không được rồi, không kịp giờ giới nghiêm của kí túc mất".
Trình Ngư: "...".
Hai người ăn xong, dắt nhau đi dạo, ngồi vòng quay hôn nhau, đến giờ này rồi, cái người này thế mà lại đi lo không kịp giờ giới nghiêm của kí túc!!
Chắc không phải tên ngốc chứ?
Trình Ngư mặc kệ, nghiến răng nói: "Thế thì khỏi cần về kí túc nữa...".
Mới nói được một nửa Trình Ngư liền thấy ý cười trong mắt đối phương, lập tức thẹn quá hóa giận: "Anh lại chọc em!!".
Trần Du vội ôm lấy cậu hôn: "Anh sai rồi mà cục cưng", sau đó lại thấp giọng cười nói: "Đã đến nước này rồi sao có thể để em thoát được chứ".
Trình Ngư đỏ mặt bằng chết, không nói được lời nào nữa, cậu cứ như vậy mà theo chân Trần Du vào khách sạn thuê phòng, vào đến trong phòng cậu không nhịn được mà rụt rè nói: "Sao anh thành thạo thủ tục thuê phòng thế?".
Trần Du khóa kĩ cửa, nghe vậy thì bật cười, bước đến trước mặt Trình Ngư rồi mới trả lời.
"Đương nhiên là thành thạo chứ... anh tưởng tượng đến vài trăm lần rồi mà".
Sau đó cậu ta cúi đầu, hôn lấy người trước mặt mình.
Nụ hôn này không hề giống với nụ hôn dịu dàng trên vòng quay mà nồng đậm hương vị tình dục, Trình Ngư thử đáp lại đối phương, hơi cuốn lấy đầu lưỡi, đổi lại là đối phương hôn càng thêm hung bạo. Bàn tay cũng luồn vào trong áo phông, gãi nhẹ hai cái lên eo Trình Ngư rồi thuận thế xoa lên trên, xoa đến trước ngực cậu, lúc chạm đến hai điểm kia, Trần Du không nhịn được mà ấn xuống rồi sờ nắn, đổi lại một trận rùng mình của đối phương.
Trình Ngư cảm giác mình sắp chết ngạt rồi, cậu đẩy mặt Trần Du ra, cố lắm mới nói được: "Còn chưa tắm mà...".
Trần Du trượt qua môi cậu, khẽ cắn một cái lên cổ cậu, một tay lần đến eo của Trình Ngư cởi quần cậu ra, cười nói: "Anh ôm em đi tắm".
Đến khi hai người quay lại giường thì đã sắp một tiếng sau, Trình Ngư vừa xong ở trong nhà tắm được tên kia dùng tay giúp mở rộng, hiện tại cả người ửng đỏ, nằm trên giường thở dốc. Trần Du cởi áo choàng tắm của cậu, duỗi tay lấy bôi trơn và bao cao su ngay đầu giường.
Bôi trơn có mùi dâu, vừa mở ra đã ngửi ngay được mùi ngọt ngấy, Trần Du sợ người dưới thân mình bị thương, đổ hơn một nửa ra tay rồi mới kề sát người người kia.
Dù có bôi trơn giúp mở rộng nhưng cảm giác ngón tay đâm vào vẫn không hề dễ chịu, Trình Ngư khẽ hừ hai tiếng, muốn khép hai chân lại, Trần Du dùng cả người chặn lại, cúi người hôn lên môi, xương quai xanh, trước ngực cậu.
"Ngoan, sắp được rồi".
Trình Ngư ngoan ngoãn không ngọ nguậy nữa, đợi đến khi Trần Du rút hết ngón tay ra, Trình Ngư đỏ mắt ngẩn ngơ cúi đầu, cẩn thận nhìn xuống bên dưới.
Trần Du nhìn dáng vẻ cậu hai mắt mông lung, không nhịn được lại muốn trêu cậu, cậu ta cố tình đâm về phía trước, dùng cây hàng của mình cọ lấy lỗ nhỏ của Trình Ngư, thấp giọng nói: "To không?".
Nếu là bình thường Trình Ngư sẽ không chần chừ mà cho cậu ta một đạp, vậy nên lần này Trần Du cũng không mong chờ đối phương trả lời. Nhưng có lẽ Trình Ngư bị chăm sóc ân cần vừa xong làm cho mụ mị đầu óc, nghe cậu ta hỏi vậy thì khẽ rụt lại, hai mắt say mê nhìn Trần Du, rụt rè trả lời: "To...".
... XX! Trần Du sa sầm mặt, lật người Trình Ngư lại bắt cậu quỳ bò trên giường, đối phương còn đang ngẩn người liền đâm vào, một phát đi vào nửa cây. Trình Ngư không hề cảnh giác, thất thanh kêu lên, vô thức muốn giãy dụa nhưng lại bị Trần Du giữ chặt hai chân, Trình Ngư cảm giác được thứ kia vẫn đang đi vào, vừa đau vừa sợ, âm thanh không kìm nén nổi mà hơi run.
"Anh... chậm thôi...".
Trần Du tim sắp mềm thành bún rồi, động tác chậm lại, cúi xuống hôn lên tấm lưng trần của Trình Ngư, lúc Trần Du cuối cùng cũng đâm vào toàn bộ, Trình Ngư hai mắt đã đỏ hồng. Trần Du trước tiên duỗi tay sờ đến phía trước, giúp đối phương an ủi thằng nhỏ không hề cứng lên kia, đợi đến khi Trình Ngư phát ra tiếng rên khẽ mới từ từ chuyển động.
Trình Ngư rên rỉ rất nhỏ, nhưng không hề đè nén, từng tiếng nối tiếp nhau, gãi nhẹ vào lòng Trần Du đang thoải mái thăm dò bốn phía bên trong, lúc cậu ta đụng phải một điểm nào đấy, người dưới thân đột nhiên run khẽ, phát ra tiếng nức nở.
Trần Du nở nụ cười, bắt đầu đâm chọc mạnh mẽ nơi đó, Trình Ngư cả người đỏ ửng, tiếng rên cùng tiếng cơ thể va chạm ngày càng lớn. Trình Ngư mất khống chế mà rơi nước mắt, cậu thút thít nói năng lung tung: "Nhẹ thôi, Trần Du anh đâm nhẹ thôi... Hức... Chậm một chút...".
Trần Du miệng thì nói "được", động tác thân dưới lại vừa mạnh vừa ác, đâm chọc mấy chục cái xong Trần Du mới tạm dừng, lật người dưới thân lại.
Trình Ngư đầy mặt nước mắt, khóe mắt ửng đỏ, không biết là do khóc hay do tình dục. Cậu cảm giác cả người mình chẳng còn chút sức lực nào, mềm nhũn như bún, chỉ đành mặc kệ đối phương. Trần Du hôn lên vệt nước trên mặt cậu, sau đó cúi đầu liếm hai điểm trước ngực, vừa liếm một cái đã lộ ra ý cười.
"Cục cưng sao lại cứng vậy?".
Trình Ngư chưa kịp trả lời bên dưới đã lại đâm chọc, Trình Ngư cả người run rẩy, hai chân mềm oặt quắp lấy eo đối phương, khóc lóc xin tha trong vô vọng.
"Ưm... nhẹ thôi... Đừng cắn mà, xin anh đấy, hức...".
Trình Ngư không biết lúc nào thì mình không chịu nổi mà bắn ra, cậu lạc cả giọng, cơ thể bị đâm mà run rẩy, bên dưới thì dính dớp nhầy nhụa. Không biết qua bao lâu, Trần Du đâm một cú thật sâu, rốt cuộc bắn ra bên trong cậu.
Trần Du ôm Trình Ngư đã mềm nhũn đi tắm, lại đổi ga giường, đợi hai người đã an vị, Trần Du nhìn giờ, khoảng nửa tiếng nữa là ngày một tháng sáu.
Cậu ta xoa xoa tóc Trình Ngư: "Bạn nhỏ ngủ đi nào, mai là ngày lễ của em rồi".
Trình Ngư vốn dĩ sắp không mở nổi mắt rồi, nghe vậy liền phì cười: "Qua hôm nay là em đã 21 tuổi rồi, to đầu như thế rồi còn ai ăn tết thiếu nhi nữa".
"Có anh tổ chức cùng em".
Trình Ngư nhìn cậu ta, trong lòng như được rót mật, cậu đột nhiên có suy nghĩ: "Vậy anh kể chuyện trước khi ngủ cho em đi".
... Chưa nghe ai nói vận động trên giường xong còn phải kể chuyện cho đối phương hết.
Trần Du dở khóc dở cười, trong đầu chẳng nghĩ ra được truyện cổ tích nào, nhưng đối phương vẫn còn mong chờ mà nhìn cậu ta, nghĩ ngợi một hồi, cúi đầu ghé tai Trình Ngư đọc một đoạn văn.
"Anh đem cả linh hồn mình tặng cho em, nó có chút kì quái, hay cáu giận, lúc tốt lúc xấu, còn ôm theo một nghìn tám trăm tật xấu. Nó rất đáng ghét, chỉ được mỗi điểm tốt, là yêu em. Nếu em đồng ý, tôi sẽ mãi mãi yêu em, nếu em không đồng ý, tôi sẽ mãi mãi ôm nỗi tương tư này*".
*Một phần bản dịch được trích từ cuốn "Yêu em như yêu sinh mệnh" do Từ Bích Diệp dịch.
Là lời văn của Vương Tiểu Ba*.
*Nhà văn Trung Quốc (13/5/1952-1997)
Vì chuyện vừa nãy mà giọng cậu ta hơi khàn, sau khi đè xuống thì giọng nói vừa trầm vừa động lòng người, giống như mộng cảnh xinh đẹp cũng thật dịu dàng. Trình Ngư nhắm mắt lại, lông mi hơi run, Trần Du hôn một cái lên trán cậu rồi tắt đèn.
Chỉ mấy giây sau, Trần Du cảm giác trong chăn có cái tay đang lần mò sang đây, sau khi bắt được tay cậu ta liền dùng ngón út thật cẩn thận móc lấy ngón út của mình.
Trong bóng đêm có người nhỏ giọng trả lời.
"Em đồng ý".
_____
*Quyển "yêu em như yêu sinh mệnh" kia tiki có bán với giá 65k, bạn nào có hứng có thể mua thử, nhưng t trích mấy dòng ngắn cụt kia thôi đã thấy không hợp văn lắm nên chắc là thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT