Phó Bách Diễn nhíu lại đôi mày anh đĩnh, phát ra chất vấn từ linh hồn: “Cậu vừa nói cái gì đấy?”

“Đâu có nói cái gì đâu……” Tô Cảnh Nhan tay mắt lanh lẹ mà tắt đi ứng dụng đọc tiểu thuyết, lựa chọn đối mặt với cái nhìn chăm chú tử vong của Phó tổng: “Em chỉ là thấy hơi chán nên tìm đại một quyển tiểu thuyết để đọc ấy mà.”

Dừng một chút, lại giấu đầu lòi đuôi mà bổ sung: “Nam chính tên là Phó Bắc Thần, vừa nãy là em đang cười hắn ta.”

‘Chân thân của Phó Bắc Thần’ phát ra tiếng cười nhạo khinh thường đầy tiêu chuẩn: “Buồn cười đến vậy à?”

Lát nữa, thể nào cũng phải làm cậu khóc la cầu tôi.

“Chỉ buồn cười tàm tạm thôi.” Tô Cảnh Nhan nhịn cười, khẽ nâng cằm: “Phó tổng bận xong rồi?”

Vừa rồi, hắn cười đến quá sức nên đuôi mắt đào hoa hơi ửng đỏ, hàng mi tựa lông chim thấm nước càng làm nó thêm đen nhánh cong vút, gương mặt trắng sứ như được nhuộm phấn hồng, môi đỏ bừng ướt át, xinh đẹp đến kinh tâm động phách.

Đặc biệt là sau khi ở trên giường lăn qua lộn lại, vạt áo ngủ trong lúc lơ đãng bị vén lên, để lộ một đôi chân thon dài thẳng tắp.

Ánh mắt Phó Bách Diễn lập tức thay đổi.

Hắn nhớ rõ cảm xúc khi nắm lấy bắp chân non mềm của chim hoàng yến, phần bên trong đùi tựa như đậu hủ vừa nộn vừa trơn vừa chặt, bàn tay chỉ cần tăng thêm chút lực là sẽ tạo ra dấu vết rất khó tan biến.

Tô Cảnh Nhan bị ánh mắt chăm chú kia của hắn nhìn mà sống lưng tê dại: “Bình tĩnh, Phó tổng! Anh vẫn chưa tắm rửa —— a!”

Một câu chưa kịp nói xong đã bị Phó tổng lấy động tác sói đói vồ mồi mà ngậm vào trong miệng.

……

Một đêm này, vì xóa bỏ lời đồn căn bản không tồn tại, cũng vì tự thể nghiệm để chứng minh chính mình “rất được”, Phó tổng như phát rồ mà liều mạng lăn lộn.

Cho đến khi kết thúc hãy còn chưa đã thèm: “Đủ bảy lần chưa?”

Tô Cảnh Nhan trong ngoài đều ướt đẫm, cả người da thịt non mịn ửng hồng, ngay cả mí mắt cũng không mở ra được, chỉ có thể hữu khí vô lực mà trả lời: “Đủ……”

Mới là lạ.

Một đêm bảy lần? Mỗi lần một tiếng? Cho dù có là chày sắt, thế nào cũng bị mài thành kim đi?

Hôm sau, lại là một ngày nắng sớm rực rỡ.

Phó Bách Diễn vừa thức giấc, tầm mắt liền dừng trên khuôn mặt nhỏ ngủ đến đỏ bừng ở bên cạnh.

Không biết tại sao, trong lòng hắn bỗng dưng dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó có thể miêu tả, thật giống như hắn chờ đợi cảnh tượng này, đã thật lâu thật lâu……

Hắn tỉ mỉ mà dùng ánh mắt miêu tả người bên gối.

Mí mắt an tĩnh khép lại, che khuất đôi mắt đào hoa như nước hồ thu, hàng mi cong dài tạo thành một cái bóng mờ ở dưới mí mắt.

So với lúc tỉnh táo thì có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu hơn nhiều, nhưng mà, so với người kia thì lại trông không quá giống.

Một giây sau, vẻ mặt hắn bỗng nhiên thay đổi.

Gần đây, hắn quá hoang đường, quá phóng túng, mỗi lần nhìn thấy chim hoàng yến, sự tự chủ mà hắn lấy làm tự hào từ trước đến nay đều dễ dàng sụp đổ.

Không được, hắn không thể lại trầm mê được nữa. Cứ thế mãi, có một số việc có khả năng sẽ thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Hắn tuyệt đối không cho phép.

Nghĩ vậy, Phó Bách Diễn không chút lưu luyến mà đứng dậy rời giường, động tác lại vẫn mang theo sự cẩn thận mà chính hắn cũng không nhận ra.

“Mấy giờ rồi?” Tiếng nói đầy buồn ngủ và lười biếng vang lên ở sau lưng hắn.

Tối qua, Tô Cảnh Nhan kêu đến tàn nhẫn, mới vừa tỉnh dậy nên giọng nói có chút khàn khàn, nhưng nghe vào tai lại mang vẻ mềm mại, đáng yêu vô cùng.

Phó Bách Diễn theo bản năng trả lời: “Còn sớm, cậu ngủ tiếp đi.”

“Uhm……” Tô Cảnh Nhan mơ mơ màng màng mà hừ một tiếng: “Mệt mỏi quá, em muốn ngủ tới trưa……”

Cuối cùng, thực sự là ngủ đến trưa mới xuống lầu.

Phó Bách Diễn đang ngồi trên sô pha trong phòng khách nói chuyện với ai đó, vừa nghe thấy tiếng bước chân lẹp xẹp lẹp xẹp, ánh mắt sắc bén tùy ý đảo qua rồi đột nhiên thay đổi.

“Tô Cảnh Nhan! Cậu mặc cái gì đấy?”

Tô Cảnh Nhan dừng lại bước chân, cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, giọng nói vô tội mà trả lời: “Sơ mi trắng. Có vấn đề gì sao?”

Hắn là bị cái bụng “thầm thì” mà đánh thức, tiện tay rút cái áo sơ mi trắng từ tủ quần áo rồi tròng lên, đoạn bước xuống lầu tìm đồ ăn.

Ngồi đối diện Phó Bách Diễn là Trác Phi Phàm biểu tình mờ mịt, vừa quay đầu lại, đôi mắt liền trừng to như chuông đồng: “Tui đệt?”

Thanh niên đứng trên cầu thang xoắn ốc, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng lỏng lẻo. Cổ áo sơmi không được cái nút nên để lộ những vệt đỏ lấm tấm trước ngực, cả người tản ra hơi thở lười biếng lại gợi cảm khó nói nên lời, vừa nhìn đã biết tối hôm qua nhất định là bị yêu thương tàn nhẫn một hồi.

Không nghĩ tới a! Trong nhà Phó tổng lại dưỡng một mỹ nhân tuyệt sắc nhường này?

Cùng lúc đó, Phó Bách Diễn hét lớn một tiếng: “Quay đầu lại!”

Trác tam thiếu lập tức giật mình, đột nhiên quay đầu lại: “Tớ không nhìn thấy cái gì hết!”

Phó Bách Diễn không để ý đến cậu ta, đứng dậy bước nhanh đến chỗ thang lầu, quát khẽ: “Lại đây.”

Tô Cảnh Nhan một lòng chỉ muốn kiếm ăn, nghe vậy tâm bất cam tình bất nguyện mà đi xuống, đứng trên bậc thanh cuối cùng của thang lầu.

Phó tổng lắc lắc khuôn mặt tuấn tú của mình, lại tự tay giúp hắn cài xong nút áo từng viên một, che chắn lại mỗi một tấc da thịt của hắn đến không có kẽ hở mới thôi.

Đối với Tô Cảnh Nhan mà nói thì, đây vẫn là lần đầu tiên có người giúp hắn mặc quần áo, nên không khỏi cảm thấy có chút mới lạ.

Giọng nói của hắn cũng mềm mại hơn: “Sao mà em biết được mới sáng sớm lại có người tới nhà chứ? Không phải là anh không thích mang khách hàng về nhà bàn công chuyện sao?”

“Phòng bếp có hầm chè hạt sen nấm tuyết, cậu uống một chén lót dạ trước, chờ lát nữa lại ăn cơm.” Phó Bách Diễn cũng không sửa lời hắn, ngữ khí cứng rắn mà dặn dò.

“Vâng.” Tô Cảnh Nhan ngoan ngoãn đáp, ánh mắt lướt về phía bóng dáng đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha: “Vị kia là?”

Sắc mặt Phó tổng vừa mới khá hơn lại lập tức bắt đầu biểu diễn trực tiếp môn nghệ thuật trở mặt trong kịch Xuyên: “Đây không phải là chuyện cậu cần lo!”

Tô Cảnh Nhan: ……

Không lo thì không lo, ai mà thèm?

Hắn lững thững bước vào phòng bếp, dì Vương đang cầm chén chè hạt sen nấm tuyết đã được hầm đến thơm ngọt: “Tiểu thiếu gia, ngài tới đúng lúc quá!”

“Cảm ơn dì Vương.” Tô Cảnh Nhan ngồi xuống bàn, nuốt mấy muỗng chè xuống bụng, dạ dày trống rỗng rốt cuộc thoải mái hơn nhiều.

Dì Vương đầy mặt từ ái mà nhìn hắn, bỗng nhiên thở dài một hơi: “Ai, tiểu thiếu gia, ngài nói bệnh của tiên sinh, rốt cuộc khi nào mới có thể khỏi đây?”

“Không biết.” Tô Cảnh Nhan thổi thổi nước chè nấm tuyết: “Thật ra cũng không có ảnh hưởng quá lớn, chỉ là đã quên tôi mà thôi.”

Hắn có đôi khi cũng hoài nghi, có phải Phó Bách Diễn hối hận vì đã kết hôn với hắn, cho nên mới làm ra chuyện giả vờ như đã quên chính mình là người đàn ông đã có gia đình hay không?

“Ai……” Dì Vương tiếp tục thở dài, nhưng nháy mắt lại cao hứng phấn chấn lên, “Bất quá, tình cảm của tiên sinh đối với tiểu thiếu gia ngài một chút cũng không giảm! Sáng nay, cậu ấy còn cố ý dặn dò phòng bếp làm chè hạt sen nấm tuyết, ngài xem, mất trí nhớ rồi cũng không quên ngài thích đồ ngọt nhất đấy!”

Tô Cảnh Nhan giật mình: “Ồ? Là tiên sinh dặn dò sao?”

Dì Vương gật đầu: “Tiên sinh hiểu rõ sở thích của ngài như lòng bàn tay vậy, trước kia vẫn luôn dặn dò phòng bếp, khi nào làm đồ ăn đều phải dựa theo khẩu vị của ngài.”

Tô Cảnh Nhan chần chờ mà buông muỗng: “Tôi còn tưởng rằng……”

Hắn còn tưởng rằng khẩu vị của hai người trùng hợp giống nhau, cho nên lần đầu tiên tới biệt thự Phó gia, những món mà phòng bếp làm ra mới có thể hợp với khẩu vị của hắn đến vậy, nhưng hóa ra là không phải sao?

Có điều, tại sao Phó tiên sinh lại hiểu rõ sở thích của hắn đến thế? Chẳng lẽ……

Phó Bách Diễn đã từng âm thầm điều tra về hắn?

Đã đến giờ cơm trưa, khách nhân ở phòng khách cũng nhanh chóng ra về.

Ăn uống no đủ rồi, Tô Cảnh Nhan tựa lưng lên ghế, một chút cũng không muốn nhúc nhích.

Bộ vị kia của hắn vẫn âm ỉ đau xót, cả người cũng bủn rủn khó chịu, thực sự là nguyên khí đại thương.

Phó Bách Diễn giọng điệu lãnh đạm: “Hiện tại tôi phải đến công ty, cậu ở nhà thành thật một chút.”

“Chờ đã, ý của Phó tổng ngài là…… muốn em ở lại đây?” Tô Cảnh Nhan ra vẻ kinh ngạc: “Này không tốt lắm đâu?”

Sao bảo chỉ đơn thuần là quan hệ giữa chim hoàng yến và kim chủ thôi, không cho phép hắn nghênh ngang vào nhà cơ mà?

Phó Bách Diễn nhất thời nghẹn họng.

“Ai nói tôi muốn cho cậu ở lại?” Vài giây sau, Phó tổng thẹn quá thành giận: “Tôi chỉ cho phép cậu ngủ lại thêm một đêm, đỡ phải buổi tối lại đi mướn phòng khách sạn.”

Tô Cảnh Nhan: “Ha hả…… Vậy ngài thật đúng là cần kiệm đảm đang đó, Phó tổng.”

Phó tổng cười lạnh: “Thế nào, cậu có ý kiến?”

“Không dám không dám, tiền mướn phòng lại không phải em chi.” Tô Cảnh Nhan chậm rì rì mà hờn dỗi, nói: “Bất quá, nếu Phó tổng ngài thật sự đau lòng tiền mướn phòng, chúng ta cũng có thể AA nha.”

Dù sao cũng không phải chỉ có mỗi Phó tổng được sung sướng.

“Ha, nam nhân, cậu là đang khinh thường ai?” Phó Bách Diễn nghiến nghiến răng cấm, bỗng nhiên bắt đầu làm khó dễ: “Dậy.”

Tô Cảnh Nhan: “Không, ngài đi trước đi, em còn muốn nghỉ thêm một lát.”

Phó Bách Diễn: “Đi thay quần áo, cùng tôi tới công ty đi làm.”

Tô Cảnh Nhan:???

**********

Lời tác giả:

Phó-Vương-Trung-Vương: Tức phụ nhi? Em bảo ai là kim hả???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play