Cùng hắn sa vào đêm dài
Tác giả: Toại Uyên
Qua một hai tháng sau, Vương Nhiên cuối cùng cũng đã liên lạc được với Tần Thương, được sự đồng ý của Tần Thương, cô liền lập tức đến nhà của anh
Vẫn là vào 9 giờ sáng, Vương Nhiên hồi hộp nhấn chuông cửa, người mở cửa là Dương Dật Thiên. Vương Nhiên sững người trong hai giây, ngay sau đó liền cúi đầu chào Dương Dật Thiên
"Chào anh Dương."
Dương Dật Thiên không phản ứng gì đặc biệt, xoay người bước vào phòng ăn. Lúc này, Tần Thương ngược nắng ngồi ở trên ghế, mặc một chiếc sơ mi trắng, bên ngoài khoác lên chiếc áo len màu vàng nhạt
Vương Nhiên bước tới chào anh, Tần Thương buông muỗng trong tay xuống, mỉm cười đáp lại
Nụ cười vẫn như trước kia, dường như không có gì thay đổi, nhưng Vương Nhiên vẫn cảm thấy Tần Thương rất khác, không chỉ là gầy đi, mặt mày còn ủ rũ hốc hác, giống như một nỗi sầu vô tận, tích tụ lại, làm sao cũng không thể tản đi
Dương Dật Thiên cúi đầu xem Tần Thương, dịu dàng nói "Em uống hết cháo đi."
Tần Thương khẽ cau mày, ngẩng mặt lên nhìn Dương Dật Thiên, sóng mắt đong đưa như là đang làm nũng "Uống không nổi"
Dương Dật Thiên đưa tay sờ sờ gương mặt của anh, thở dài "Em càng ngày càng gầy, còn muốn ăn gì nữa không?
Tần Thương lắc đầu "Không ăn, anh nhanh đi làm đi"
Dương Dật Chân ừm một tiếng, bước chân lại đi đến phòng bếp, gọt một quả táo, chu đáo cắt thành từng miếng nhỏ, bày lên đĩa đưa cho Tần Thương
"Nhớ phải ăn, buổi trưa anh sẽ trở về."
Tần Thương tươi cười, nói "Được."
Dương Dật Thiên cúi người, quyến luyến hôn lên đôi môi của Tần Thương, Tần Thương đẩy hắn, thúc giục hắn ra ngoài.
Tần Thương bưng bê táo từ trong nhà ăn đi ra, bước đến mời Vương Nhiên ngồi lên ghế sô pha, đưa đĩa táo đến trước mặt Vương Nhiên, cô xua tay từ chối, sốt ruột hỏi thăm tình huống của anh, Tần Thương cười nói, vẫn ổn.
Vương Nhiên hiển nhiên không tin, cúi đầu xin lỗi Tần Thương "Thật xin lỗi anh Tần, đều là tại em, nếu không phải em dẫn anh đi đến Lễ hội âm nhạc thì chuyện này đã không xảy ra rồi"
Tần Thương đặt đĩa táo lại trên bàn trà, một miếng cũng không ăn. Anh nói: Không phải lỗi tại cô, tôi thật sự rất cảm ơn cô, khi biết đến quá khứ dơ bẩn của tôi vẫn dành cho tôi sự tôn trọng, còn nguyện ý dẫn tôi ra ngoài
"Vương Nhiên nói "Anh Tần, anh đừng nói như vậy, là em không bảo vệ được anh"
Lời này của Vương Nhiên làm Tần Thương không khỏi bật cười, nhưng vẻ mặt của Vương Nhiên quá nghiêm túc, Tần Thương ngay lập tức rũ mắt, nụ cười biến mất, nhàn nhạt nói
"Cũng không cần tự trách, người tung tin chính là chàng trai đó, không liên quan đến cô, dù sao tôi cũng phải ra khỏi cửa, nếu không có chuyện này thì cũng có chuyện khác thôi"
Sau khi Vương Nhiên nghe xong, lửa giận dưới đáy mắt chợt toát ra, giọng điệu của cô cực kỳ bén nhọn "Là tên bồ nhí đó? Cậu ta cũng thật quá quắt, cậu ta đến tột cùng là muốn làm cái gì! Cậu ta tên gì? Không thể kiên cậu ta tôi phỉ bán sao? Đạo đức không quản được cậu ta, pháp luật cũng không trị được sao?
Mấy câu hỏi liên tiếp, Tần Thương có chút bất đắc dĩ, nhất thời không lên tiếng
Anh có vẻ rất mệt mỏi, thân trên xụi lơ, toàn bộ cơ thể đều dựa lên ghế sô pha. Thời tiết hôm nay không được tốt lắm được tốt, ngoài trời mưa rơi lất phất, ánh sáng trong phòng khách cũng dần mờ đi
Vương Nhiên rất tức giận, còn muốn nói thêm gì đó, Tần Thương bỗng nhiên mở miệng, thanh âm như có như không
"Cô có thể nghe tôi nói chuyện không? Tôi …… bị bệnh."
Vương Nhiên sững sốt, gật đầu nói:"Dạ."
Tần Thương nhếch miệng có chút gượng cười, sau đó nhìn về phía quả táo đã bị thâm, chậm rãi nói
"Tên của chàng trai đó tôi sẽ không tiết lộ Dương Dật Thiên thích cậu ta, cũng che chở cho cậu ta, tóm lại tôi phải biết săn sóc, làm một người hiểu lý lẽ, không thể khiến Dương Dật Thiên khó xử
Vương Nhiên há miệng, tức giận thở dốc vài lần, cuối cùng vẫn là nuốt xuống, tiếp tục nghe Tần Thương nói chuyện
"Lúc chuyện đó dần lắng xuống, chàng trai ấy đã đến nhà của tôi, cậu ta quen tay bấm mật mã khoá cửa, Dương Dật Thiên không có ở nhà, tôi bị hoảng sợ, mùi nước hoa trên người của cậu ta mạnh mẽ vọt vào
Tôi hỏi cậu tại sao lại biết mật khẩu khoá cửa của nhà tôi, cậu ta thản nhiên nói, còn không phải sinh nhật của anh à, loại mật khẩu thiểu năng này chỉ cần dùng một ngón chân tôi cũng có thể nghĩ ra
Tôi cứng họng không nói lên lời, nhìn cậu ta nghênh ngang bước vào nhà, tôi hỏi cậu ta muốn gì nhưng cậu ta lại không thèm nhìn tôi, thẳng thừng đi đến nằm ngửa trên ghê sô pha, chéo chân nói "Tâm sự với anh."
Tôi co quắp đứng ở đó, mà cậu ta, tư thế luời biếng vươn vai, so với tôi thì càng giống chủ nhân nơi này hơn
Tôi cố gắng xốc lên tinh thần, tận lực ra vẻ rất bình tĩnh, rót cho cậu ta một cốc nước rồi nói "Uống nước xong thì đi đi, chúng ta không có gì để nói
Cậu ta cười mỉa một tiếng "Anh cho rằng tôi muốn đến gặp anh? Một tên đàn ông già, cả ngày cứ bày ra vẻ mặt muốn sống muốn chết, cũng không biết anh Dật Thiên làm sao lại có thể chịu đựng được anh.'
Tôi ngơ ngẩn 2 giây, nhìn gương mặt của cậu ta, gương mặt xinh đẹp sáng sủa kia, bỗng nhiên lại không tìm thấy lời nào để đánh trả, tôi không có tự tin cãi lại.
Cậu ta nhàn nhã nhấp một ngụm nước, tiếp tục nói
"Tôi hôm nay tới đây, thật ra là muốn nói với anh một việc đó chính là tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ từ bỏ anh Dật Thiên, anh muốn độc chiếm không buông, anh cho rằng một người bị nhiễm HIV còn sống được bao lâu? Mười năm? Hai mươi năm? Chẳng lẽ còn có thể sống hết đời với anh Dật Thiên sao? Ha ha ha ha ha thật là buồn cười."
"Anh cũng không chê bản thân mình bẩn, bị người chịch đến mức đi bệnh viện. Tôi còn nghĩ anh sống không nổi, nhưng không ngờ lại còn mặt dày mày dạn tồn tại trên đời.
Ánh mắt cậu ta chế giễu nhìn về phía tôi, tựa như một mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim của tôi
"Tôi muốn nói, anh căn bản là không yêu anh Dật Thiên, tình yêu của anh thật quá ích kỷ, rõ ràng bị nhiễm HIV, còn cả ngày bám lấy anh ấy, còn muốn anh ấy ôm anh hôn anh, còn làm tình nữa đúng hay không, là sợ anh ấy không nhiễm được HIV à?
"Dương Dật Thiên nói với cậu?" lúc tôi nói ra câu đó thì mới ý thức được rangy bản thân có bao nhiêu run rẩy
Cậu ta ngẩng đầu, hếch cằm lên nói chuyện với tôi "Tất nhiên."
"Anh cho rằng anh là cái thá gì, anh tưởng anh Dật Thiên sẽ không sợ sao? Nực cười, ai lại không sợ chết, anh nếu là thật lòng yêu anh ấy, anh nên buông tay, để cho anh ấy bắt đầu có một cuộc sống mới, mà không phải bị anh nhốt mãi ở nơi này, cả ngày vì việc của công ty sứt đầu mẻ trán, chịu đựng áp lực của cha mẹ, còn ngày ngày phải hầu hạ anh
Tôi không biết lúc ấy vẻ mặt của tôi là gì, bởi vì tôi hoàn toàn không để ý tới, tôi chỉ cảm thấy trong cổ họng rất đau, buộc tôi không thể nói lên lời
Có một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài màu nâu của câu ta đung đưa theo gió, trong lúc hoảng hốt tôi còn có thể nhìn thấy có vài sợi tóc bay đến nơi tôi, ý đồ điên cuồng cắm rễ
Tôi cắn một chút thịt trong miệng, bình tĩnh lại nói "Dương Dật Thiên yêu tôi hơn mười năm, hắn yêu tôi, nguyện ý vì tôi làm tất cả mọi chuyện, cậu không thể đả động hắn, nếu cậu có có năng lực ấy thì cứ việc thử- cướp lấy trái tim của Dương Dật Thiên
Bộ dáng thị uy đó của tôi thật sự khá ngây thơ, cùng một đứa trẻ con tranh chấp tình cảm, cướp giật tình yêu của một thằng đàn ông
Cậu ta bỏ chân xuống, ngồi dậy, khinh bỉ nhìn tôi rồi cười mỉa mai "Anh cứ chờ xem, nhìn vẻ vàng vọt gầy nua này của anh, khi là bệnh tình nặng thêm, anh chỉ biết càng ngày càng khô héo tiều tụy, mà Dương Dật Thiên, anh ấy vẫn còn phong độ ngời ngời, khí phách hăng hái, ở bên anh ấy có biết bao nhiêu người xinh đẹp, cả nam lẫn nữ, một đám đều đang theo đuổi anh ấy.
Đôi mắt của cậu ta nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào tôi "Anh ấy có thể rung động vì tôi thì cũng có thể bị người khác cảm dỗ, một ngày nào đó, sẽ có càng nhiều người xinh đẹp hơn, trẻ tuổi hơn, làm anh ấy muốn ngừng mà ngừng không dục. Đàn ông mà, anh biết đấy, là động vật tự hỏi bằng nửa thân dưới, không phải sao?
Nước hoa trên người của cậu ta như axit tạt qua đây, ăn mòn tôi, một bước cũng không thể trốn
Giờ phút này, khe hở ở trong lòng bị cậu ta tàn nhẫn xé ra
Đây có lẽ là nổi đau lớn nhất đời người, tôi thật ra biết mình có bao nhiêu kém cỏi đó bẩn, mỗi lần nhìn bản thân ở trong gương đều sẽ muốn nôn. Nhưng tôi không thể thoát khỏi, bất lực vùng vẫy, tôi bị mắt kẹt ở bên trong, muốn Dương Dật Thiên cứu tôi, hôn tôi, ôm tôi, yêu tôi…
Tôi sẽ bị dục vọng của mình nhấn chìm
Sau đó cậu ta đi rồi, Dương Dật Thiên cũng đã về, người đầy mùi rượu, uống đến say mèm, loạng choạng bước tới ôm tôi, hỏi tôi đã uống thuốc chưa, tôi nói là uống rồi. Hắn liền ngã xuống ghế sô pha, ngủ thiếp đi
Chàng trai đó nói không sai, Dương Dật Thiên quá mệt mỏi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT